Đầu năm Nhâm Dần, kính chúc quý anh chị một năm mới sức khỏe, vạn sự như ý.
Kính gửi quý anh chị chương trình thơ, nhạc Tết của groupe chúng tôi với những bài thơ của anh Nhất Hùng và Trần Văn Lương.
Nỗi nhớ về quê cũ ngày càng xa khi chúng ta đã bỏ nước ra đi, nhất là dịp Tết, lòng ai có vui trọn vẹn không?
Chúng ta luôn tìm được nỗi niềm đó qua những dòng thơ đau buồn của anh Lương khóc cười theo vận nước. Anh cũng không ngại lên án những kẻ áo gấm về làng.
Tuy vậy, có cái Tết nào mà không có những mâm cơm Tết để goị là một chút gì ôn lại kỷ niệm xưa.
Mời quý anh chị theo thơ anh Nhất Hùng để có chút quà Tết cho đỡ nhớ nhà.
Riêng câu hỏi của anh Đinh Hùng làm tôi bật cười vì theo tôi nghỉ chết là hết, là đi về cát bụi, có cần ai nhớ đến mình để khổ cho ai làm chi, không biết quý anh chị có suy nghỉ như tôi không?
Riêng tôi, đã bao nhiêu cái Tết ta, cũng như mọi ngày, không đươc ̣ nghỉ Tết và ăn Tết như khi còn ở Việt Nam, cho nên gia đình chỉ gặp nhau dịp Tết Tây là đủ rồi.
Bên cạnh đó sức khỏe ai nấy cũng kém dần, người già ăn không ngon miệng, người trẻ thì ở xa và đại dịch khiến cho mọi người chỉ thăm hỏi qua phone khi cuối tuần.
May mắn thay là chúng ta sẽ sắp thấy lại mùa Xuân khi qua mùa Đông và hy vọng chúng ta sẽ bĩ cực thái lai.
Cám ơn anh Lương và anh Nhất Hùng đã luôn có những bài thơ hay cho chúng ta thưởng thức.
Caroline Thanh Hương
Mùng Một Tết Ta, xin kính chúc quý anh chị một năm Nhâm Dần hoàn toàn như ý.
Khai Bút Đầu Năm Nhâm Dần:
Tự Thán
Cọp đến cười khành khạch,
Trâu vừa thôi lách chách.
Lời xưa trách ỉ ôi,
Nợ cũ đòi dai nhách.
Tai ách cứ lần khân,
Phúc phần sao lạch đạch.
Thân ì ạch rã rời,
Bệnh ghé chơi xoành xoạch.
Trần Văn Lương
Cali, Mùng Một Tết
Nhâm Dần 2022
Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Bơ vơ tiếng pháo giao thừa,
Mênh mang nỗi nhớ, dây dưa giọt sầu.
Cóc cuối tuần:
Tết Đến Rồi Ư
Tuổi già bệnh tật bám khư khư,
Ngắm quyển lịch vơi, dạ thẫn thờ.
Năm cũ cuốn cờ, phi nước đại,
Chao ôi! Tết lại sắp về ư?
Vũ Hán vần cho đã mệt nhừ,
Lờ mờ chẳng biết chết hay chưa,
Vẫn còn thoi thóp chờ hy vọng,
Chẳng lẽ rày thôi ngóng Tết ư?
x
x x
Nhìn về chốn cũ lại ưu tư,
Đất nước, giặc Tàu trọn phá hư,
Dân Việt hững hờ không thắc mắc,
Quê nhà mất, chẳng biết buồn ư?
Từ thuở bảy lăm tận đến giờ,
Một trời kiếp nạn mãi dây dưa.
Lò cừ cay nghiệt, người ôm hận,
Có phải chỉ là vận nước ư?
Bạo quyền thống trị vẫn trơ trơ,
Đất nước dần tan nát xác xơ.
Nhân phẩm cũng từ từ biến mất,
Người còn chưa tỉnh giấc mê ư?
Lắm kẻ xưa may mắn đến bờ,
Mọi năm về đú đởn đong đưa,
Tết nay bỗng mịt mờ tung tích,
Cũng biết e dè dịch Chệt ư?
Thương dân trong nước mãi tin chờ
Những tiếng thề nguyền vượt biển xưa,
Để đến bây giờ đành gạt lệ,
Lòng người chóng nhạt thế này ư?
Ác nhỏ ác to, Vẹm chẳng từ,
Trời xanh sao ngoảnh mặt làm ngơ,
Vẫn chưa đem chúng đi tru diệt,
Phó mặc dân lành chết sống ư?
x
x x
Ngẫm mình đất khách tạm an cư,
Tiền dẫu cày hoài chẳng có dư,
Vẫn cứ xun xoe vờ đón Tết,
Lẽ nào để họ biết nghèo ư?
Chân yếu, đường xa, dễ ngất ngư,
Muốn đi xuống phố lại ngần ngừ.
Lững lờ giây lát rồi thây kệ,
Tết nhất mà không ghé chợ ư?
Nhìn trang báo chợ, thất kinh chưa!
Chữ nghĩa bây giờ thật khác xưa.
Nát óc vẫn mù mờ chẳng hiểu,
Tiếng mình "đổi mới" kiểu này ư?
Quanh tới quẩn lui mệt đứ đừ,
Quán nào cũng chỉ liếc qua sơ.
Đồ Tàu đồ mã chừ la liệt,
Đấy chính là hàng Tết Việt ư?
x
x x
Bên tai vẳng tiếng pháo giao thừa,
Mặt mũi bơ phờ, mắt trõm lơ,
Nhìn ngọn nến thờ, ngơ ngẩn dạ,
Thở dài, Tết đã đến rồi ư!
Trần Văn Lương
Cali, Tết Nhâm Dần, 2/2022
Sau cùng mời quý anh chị đọc một bài thơ của anh Lương và tự suy ngẫm nhé.
Không dám quơ đũa cả nắm, mà bài học đau thương đi xin tỵ nạn naăm nào, chắc ít người còn nhớ.
MÀY LẠI VỀ QUÊ "ĂN TẾT"
TRẦN VĂN LƯƠNG
Mày Lại Về “Ăn Tết”
(Mượn lời người còn kẹt lại VN nói với đứa bạn
đã từng vượt biên và đã từng mang danh “tỵ nạn”)
Tao mới biết mày luôn về “ăn Tết”,
Nhưng mày hằng trốn biệt chẳng tìm tao,
Vì ngại tao túm áo hỏi tại sao
Mày không nghĩ đến đồng bào đất nước.
Hãy nhớ lại vài chục năm về trước,
Khi Việt nam vừa được Mỹ bang giao,
Mày đã quên lời thề thốt đêm nao,
Vội lén lút xé rào về “ăn Tết”.
Tao bắt gặp, mày bèn thề sống chết,
Rằng về đây, cương quyết chỉ một lần,
Mục đích là để thăm viếng người thân,
Và cải táng mộ phần cho bố mẹ.
Nhìn mắt mày rưng lệ,
Tao phân vân rồi khe khẽ mủi lòng,
Thầm nghĩ ai chưa quên hẳn giống dòng,
Ắt còn có chút gì không đến nỗi.
Sau lần đó, mỗi thằng đi một lối,
Tưởng mày đà biết nghĩ tới quê cha,
Có ngờ đâu những lời nói thiết tha
Ngày xưa đó hóa ra là láo hết.
Tao đau lòng được biết,
Bấy lâu nay, hễ Tết đến Xuân về,
Mày hầu bao rủng rỉnh ghé “thăm quê”,
Lo đàn đúm hả hê không biết mệt.
Tao nghe nói, có năm gần trước Tết,
Mày lên đồ lính trận thiệt oai phong,
Xuống Bolsa, hùng dũng giữa đám đông,
Hô chống Cộng, trông vô cùng lẫm liệt.
Nhưng sau đó, khi Sài Gòn đón Tết,
Bỗng có mày về lê lết ăn chơi,
Sáng la cà, chiều du hí khắp nơi,
Thỉnh thoảng lại giở trò chơi “từ thiện”.
Đám bè bạn xưa theo mày vượt biển,
Đã lắm thằng giờ hiện ở nơi đây,
Cùng mày luôn họp thành lũ thành bầy,
Đêm trác táng, ngày no say “thoải mái”.
Tao nhớ mãi, lần đầu mày trở lại,
Mày vẫn còn ái ngại một vài phân,
Nhưng ngày nay mày ắt đã quen dần
Nên mặt mũi càng câng câng vênh váo,
Khác hẳn lúc năm xưa mày đã bảo,
Chỉ về đây để báo hiếu mẹ cha,
Nhân tiện thăm bè bạn với thăm nhà,
Trước khi phải rời xa quê mãi mãi.
Mày xui xẻo giờ bị tao gặp phải,
Chẳng sượng sùng, còn lải nhải biện minh,
Nào đi xa nên nhớ quá quê mình,
Nào tiếng gọi gia đình không dám cãi!
Mày có biết khi xênh xang trở lại,
Mày vô tình đã làm hại quê hương,
Đã góp phần nuôi dưỡng bọn bất lương,
Đưa đất nước vào con đường hủy diệt.
Chuyện quá khứ mày đà quên hết tiệt,
Quên vợ con mày chết ở Biển Đông,
Quên những ngày trại tỵ nạn long đong
Khúm núm sợ phật lòng thằng gác Thái.
Tao chỉ hỏi lần này rồi mãi mãi
Quyết sẽ không gặp lại bản mặt mày,
Đứa chối từ thân phận để về đây
Đạp lên nỗi đắng cay toàn dân Việt.
Mày có thấy thường dân bị đánh giết,
Khách trên đường chỉ liếc mắt rồi thôi,
Vẫn thản nhiên, vẫn phớt tỉnh nói cười,
Nhân tính của người thời nay thế đó!
Mày có thấy bầy công an cán bộ
Bắt con dân yêu nước bỏ vô tù,
Bao nhà nông tài sản bị tịch thu
Chỉ còn biết ngậm căm thù, nuốt lệ?
Mày có thấy đám đầu xanh tuổi trẻ,
Trai rạc rài chẳng kể đến ngày mai,
Gái bán rao trinh tiết tận nước ngoài?
Đấy, hy vọng cùng tương lai nước Việt!
Mày có thấy năm nay về “ăn Tết”,
Bắc đến Nam, nhốn nháo Chệt đầy đường,
Trong lòng mày có thoáng chút buồn thương
Cho vận mệnh của quê hương đất nước?
Hay mày vẫn còn vênh vang như trước,
Kệ quê nhà, miễn mày được vui chơi,
Được rượu chè cùng trai gái thảnh thơi,
Mặc nước mất vào tay người dị tộc?
*
* *
Thêm một lần Bắc thuộc,
Leo lét buồn ánh đuốc giữa đêm đen.
Trần Văn Lương
Cali, 1/2022