jeudi 23 mai 2013

Hai Bản Án , thơ Trần Văn Lương


Dạo:
      Chỉ vì thương mảnh giang san,
Đầu xanh gánh chịu gian nan ngục tù.

Cóc cuối tuần:

            Hai Bản Án

                  (Ghi lại một vài cảm xúc khi nghe tin hai em Đinh Nguyên Kha và
                   Nguyễn Phương Uyên bị bạo quyền Việt Cộng kết án tạiLong An
                   chỉ vì các em, với tấm lòng yêu nước, đã can đảm cất tiếng phản
                     đối Tàu Cộng xâm lăng và bọn Việt gian Cộng sản bán nước)

Phòng xử nhỏ sặc lên mùi khủng bố,
Bầy công an lố nhố khắp trong ngoài.
Hai bị can, màu áo trắng gầy vai,
Thản nhiên giữa đám sài lang hung bạo.


Hai bản án, một trò hề trâng tráo,
Lũ Việt gian đã xảo quyệt an bài,
Để trả thù và đe dọa những ai
Tố cáo chúng làm tay sai cho giặc.

Chúng sợ hãi bọn quan thầy phương Bắc,
Nên thẳng tay khóa chặt miệng dân lành,
Vẽ vời thành đủ trăm thứ tội danh,
Rồi bắt giải ra pháp đình xét xử.

Ung dung người thiếu nữ,
Không van xin, không than thở dài dòng,
Chỉ một lời bày tỏ với non sông :
Tôi bị bắt chỉ vì lòng yêu nước !

Người trai trẻ hiên ngang nhìn thẳng trước :
Đảng không là dân tộc với giang san,
Đất nước này không phải đảng Việt gian,
Chỉ chống đảng, tôi hoàn toàn vô tội !
                            x
                       x       x
Kha Uyên hỡi, từ phiên tòa gian dối,
Lời các em vang dội khắp năm châu.
Xin ngả nón cúi đầu,
Thốt lên câu cảm phục.

Sinh ra giữa chốn bùn đen nước đục,
Lớn lên trong nền giáo dục phi nhân,
Nhưng các em biết yêu nước thương dân,
Và giữ được cái tâm mình tinh khiết.

Vốn mang sẵn trong tim dòng máu Việt,
Nên khi nhìn cảnh nước diệt nhà vong,
Các em không nén được nỗi đau lòng,
Đành lên tiếng mặc gió giông cuồng nộ.

Lòng thầm biết sẽ gặp nhiều khốn  khó,
Sợ chúng còn làm khổ đến người thân,
Rồi mai đây, chốn tù ngục gian truân,
Sẽ có lắm đòn ngầm trong bóng tối.

Các em đã anh hùng không nhận tội,
Yêu quê hương nào có lỗi gì đâu ?
Lời các em là cái tát thật đau,
Vào mặt đám đầu trâu nơi Bắc phủ.

Hai bản án là hồi chuông báo tử,
Đà gióng lên cho lũ giặc Ba Đình.
Bao năm trời làm nô lệ Bắc Kinh,
Chúng xem mạng người mình như rác chợ.

Đã đến lúc dân Nam thôi hết sợ,
Bắt bạo quyền phải trả nợ máu xương.
Nắng tự do sẽ rạng khắp phố phường,
Hoa lại nở trên nẻo đường quang phục.
                            x
                       x       x
Hỡi những kẻ trở cờ không biết nhục,
Vì lợi danh về lạy lục bạo quyền,
Suốt ngày đêm lo luồn dưới bợ trên,
Sao chẳng nhớ công tiền nhân giữ  nước ?

Hỡi những kẻ tự xưng là "trí thức",
Có dám nhìn khuôn mặt thực trong gương,
Để thấy mình đang phản bội quê hương,
Khi hăm hở hùa theo phường giặc đỏ ?

Đừng ham hố miếng đỉnh chung nho nhỏ,
Kiến nghị này kiến nghị nọ dâng lên.
Hãy lắng nghe triệu tiếng thét ngày đêm,
Hãy nhìn cảnh dân đen đang quằn quại.

Đừng mù quáng ôm giấc mơ "hòa giải",
Hãy bình tâm để nhớ mãi câu này :
Bao lâu mà bọn Vẹm vẫn còn đây,
Thì nước Việt chóng chầy gì cũng mất.
                   Trần Văn Lương
                     Cali, 5/2013

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire