Lúc đó khoảng 8:30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn.
Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở
ngón tay cái. Ông cụ nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.
Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngôi chờ vì tôi biết
phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi
thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết
thương ở ngón tay cái của ông cụ vì lúc đó tôi cũng không bận với một bệnh
nhân nào khác cả.
Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để
tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ.
Trong khi săn sóc vết thương cho
ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác
sĩ khác sáng hôm nay phải không. Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi
đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà cụ vợ của ông ở đó.
Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão
một thời gian khá lâu rồi và bà bị bịnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ ở người
lớn tuổi).
Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trễ
một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi
bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ, " và Bác
vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác
là ai nữa ư ?"
Ông cụ mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói "Bà
ấy không còn biết tôi là ai nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai."
Khi ông cụ
bước ra khỏi phòng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc. Tôi vô cùng xúc
động và thầm nghĩ, "Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!"
Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu
lãng mạn. Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng
có, và sẽ có hoặc không.
Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp
nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì
mà mình có được.
"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm
sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa"
___________________
Dancing in the rain - A love story
It was a
busy morning, about 8:30 , when an elderly gentleman in his 80s arrived to
have stitches removed from his thumb. He said he was in a hurry as he had an
appointment at 9:00 am.
I took his vital signs and had him take a seat, knowing it would be over an
hour before someone would to able to see him. I saw him looking at his watch
and decided, since I was not busy with another patient, I would evaluate his
wound. On examination, it was well healed, so I talked to one of the doctors,
got the needed supplies to remove his sutures and redress his wound.
While taking care of his wound, I asked him if he had another doctor's appointment
this morning, as he was in such a hurry.
The gentleman told me no, that he needed to go to the nursing home to eat
breakfast with his wife. I inquired as to her health.
He told me that she had been there for a while and that she was a victim of Alzheimer's
Disease. As we talked, I asked if she would be upset if he was a bit late.
He replied that she no longer knew who he was, that she had not recognized
him in five years now. I was surprised, and asked him, 'And you still go
every morning, even though she doesn't know who you are?'
He smiled as he patted my hand and said, 'She doesn't know me, But I still
know who she is.'
I had to hold back tears as he left, I had goose bumps on my arm, and
thought, 'That is the kind of love I want in my life.'
True love is neither Physical, nor romantic.
True love is an acceptance of all that is, has been, will be, and will not
be.
The happiest people don't necessarily have the best of everything; They just
make the best of everything they have.
'Life isn't about how to survive the storm,
But how to dance in the rain.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire