jeudi 27 mars 2014

Le Verre, Une Fois Vide...poésie de Trần Văn Lương và bạn thơ.: Mùi Quý Bồng, LT Đỗ Quý Bái, Caroline Thanh Hương, Trần Trọng Thiện


Prélude:
     Le verre est vide,
     Ainsi nos bras.
     Âme invalide,
     Ne pleure pas!

Cóc cuối tuần:


 Le Verre, Une Fois Vide...

Ma chère, mon cœur se resserre,
Chaque fois que je me souviens
Du jour où tu saisis mon verre,
Et, d'un coup, l'as vidé par terre.

Ainsi disparut le liquide,
Ainsi s'éteignit le bonheur.
J'ai beau fouiller la nuit torride,
Seul m'est resté mon verre vide.

Comment pourrais-je imaginer
Que notre si belle romance
A dû si mal se terminer,
Et tant de douleur déchaîner.

Mon Dieu, c'est souvent la colère,
Qui fait sortir du fond du cœur,
Quoique de façon éphémère,
Le sentiment le plus sincère.

Il m'advient, non sans grande peine,
D'accepter cette absurdité
Que l'amour, malgré sa rengaine,
N'est rien que l'envers de la haine.

Nous avons, sans succès, tâché
De raviver la flamme éteinte.
Le philtre, sur le sol versé,
Ne peut point être recouvré.

Chérie, ne blâmons pas le sort.
Le cœur, passionné mais fragile,
N'endure pas le moindre tort.
Un faux pas et hélas, la mort!
              Trần Văn Lương
      Rabat - Maroc, 27/ 3/2014



Phỏng dịch thơ:

Dạo:
        Rượu xưa trót đổ đi rồi,
Hai con tim nát bồi hồi trách nhau.


       Một Khi Ly Đã Đổ...

Em yêu dấu, trái tim tôi quằn quại,
Khi một mình ngồi nhớ lại ngày qua,
Em đang tay, trong một phút bất hòa,
Cầm ly rượu hắt ra ngoài sân trống.

Từng giọt thắm thấm dần trên đất nóng,
Hạnh phúc mình cũng lóng nhóng ra đi.
Ngàn đêm vui nóng bỏng có còn chi,
Chỉ trơ trọi chiếc ly không lạnh giá.

Ai đoán được khúc quanh đời nghiệt ngã,
Mối tình đang như một đóa hoa xuân,
Chợt bất ngờ gánh chịu cảnh chia phân,
Đau đớn ngập từng bước chân lận đận.

Có nhiều lúc phải nhờ cơn nóng giận,
Mà những gì thật nhất tận trong tim,
Qua bao năm nằm ẩn nấp im lìm,
Nay mới được tạm tìm ra dấu tích.

Làm sao có được một lời giải thích,
Nếu không tin vào nghịch lý đau thương,
Rằng tình yêu, với điệp khúc du dương,
Là thù hận đang chưng bày mặt trái.

Hai đứa đã chịu nhiều phen thất bại,
Khi cố làm sống lại mối tình si.
Rượu đổ rồi theo bụi đất thấm đi,
Làm sao hốt được đầy ly như cũ.

Đừng than khóc, đổ thừa cho mệnh số.
Con tim thường lầm lỡ lại mong manh,
Một tia nhìn, một câu nói đành hanh,
Cũng đủ để mảnh tình xanh giãy chết.
                 Trần Văn Lương
          Rabat - Maroc, 27/3/2014

Góp với anh Lương một con nhái con, phóng tác.
MQB

TÌNH VỠ

Mở:

Chiếc ly rỗng toanh
Như vòng tay mình.
Cõi lòng rạn nứt
Thôi đừng thôn thức.

Nhập:

Em yêu! Trái tim anh se thắt
Mỗi lần trong ký ức hiện về
Hình ảnh ngày em cầm chiếc ly
Anh đang uống, đổ đi, dứt khoát.

Và thế đấy, giọt rượu biến tan. 
Cùng hạnh phúc chúng ta lụi tàn.
Anh tìm suốt đêm dài cay nghiệt
Nhưng chỉ còn thấy chiếc ly không!

Làm sao mà anh ngờ cho được
Cuộc tình đầy mộng ước chúng ta
Có thể tàn một cách thảm thê
Và vỡ trong muôn vàn đau sót?

Trời hỡi! Thì vẫn là nóng giận,
Lửa hờn bốc từ tận đáy tim.
Cho dù trong một thoáng nhỏ nhen
Đó quá là chân thành xúc cảm.

Giờ anh đã nhận thức được rằng
Bất chấp bao nhiêu tầng vỏ bọc,
Và dù có phi lý hết mực
Tình yêu là mặt trái thù hằn.

Chúng ta đã cố công vô hiệu
Gầy lại ngọn lửa cũ lụi tàn.
Mật tình yêu trên đất đổ tràn
Vớt vát lại không mong, đành chịu.

Em yêu, thôi đùng trách số mệnh.
Trái tim nồng, nhưng vẫn mỏng manh.
Chịu không nổi lầm lỗi cỏn con,
Một bước lỡ, vậy thôi, tuyệt mạng!

MÙI QUÝ BỒNG
(phỏng dịch)
03/28/2014

Quý bạn thơ ơi ,

Mượn ý Thầy Đồ thử mấy câu
Gọi là tóm tắt ý cao sâu :
Tim yêu nhỏ bé mong manh lắm
ChỈ cham chút thôi : vạn cổ sầu

Rượu đổ làm sao hút lại đầy ?
 Ly anh mới uống nỡ đang tay
Cầm lên đổ hắt vào lòng đất
Đất khát khao lâu hút sạch ngay

Từ đó đôi ta đã lắm lần
Ra công hàn găn lại vài phân
 Tin yêu giận dỗi không buồn lại
Mở miệng nhin` nhau luống ngại ngần

Tim si bé bỏng rất mong manh
Sầy sứt sơ sơ cũng khó lành
Chắc phải hẹn nhau qua kiếp khác
Khi mà trẻ Tại bớt đành hanh

LTĐQB




L'amour a ses raisons

Elle a vidé mon verre par terre
Comme elle a vidé aussi mon âme.
Mes larmes, oui, ce chagrin qui ne sait pas taire.
Dans ma main,  je les recueille  dans le calme.

 
Comme l'eau des roches ou l'eau qui tombe du ciel.
L'étincelle de ces gouttes d'eau
Sèche en silence sous le soleil couchant.
Notre amour est  si sincère et si beau ...

 
Nous avons partagé la joie et la même passion.
Je sais que tu ne demanderas pas le pardon.
Ce verre en cristal retrouvera -t-il son ombre?
Tant pis, l'amour a ses raisons.

Caroline Thanh Hương
 
 
Xin nhập cuộc vui với quí vị thi nhân

   CHIA NHAU PHỎNG DỊCH BÀI : Le verre, Une fois vide...


       Dạo :
             Giọt tình đã cạn
             Đôi cánh tay ta
             Linh hồn thất thểu
             Đừng có khóc, nha !

  TÌNH ĐÃ TÀN PHAI

 Em ơi !
Giọt tình chưa cạn đã đổ ngay
Sao nỡ đang tay, quá dạn dầy
Ngày đó chúng mình đang thắm thiết
Một phút lỡ lầm, hắt đắm say

Hạnh phúc đã tan tành mây khói
Chất men kia, đau nhói tim này
Đêm sầu, lục lọi miệt mài
Chỉ còn chất đắng, ly, dài trống không

Làm sao tưởng, cuộc tình tuyệt mỹ
Đã lụi tàn trong bể ái ân
Gây bao thống khổ, cõi trần
Diễn ra bao cảnh miên man đau lòng 

Chúa ơi !
Chính trong phút nóng lên giận dỗi
Thoảng qua như một nỗi phù du
Đáy tim bộc lộ đủ hình
Xúc cảm chân chất, thật tình, quí sao

Anh chấp nhận. với bao lận đận
Cảnh oái ăm, tình hận, oán hờn
Dù rằng mặt trái, đã lờn
Phơi bầy những phút mơn man ấm mình

Ta đã mất bao nhiêu hàn gắn
Để hồi sinh ngọn lửa tắt kia
Giọt tình khi đã ê chề 
Lan trên mặt đất, khó bề trở lui

Người yêu hỡi, trái tim cuồng nhiệt 
Nhưng mong manh, dễ diệt, lỗi lầm
Chẳng cam chịu đựng âm thầm
Bước chân lệch lạc, tử thần chờ, đây !


                     Trần Trọng Thiện

 

2 commentaires:



  1. Cám Ơn quý vị đã làm tôi nhớ lại Bài thơ ngụ ngôn NƯỚC ĐỔ KHÓ VỐC
    Chỉ tiếc là bộ óc cùn không sao nhớ cả bài Mà chỈ còn ba câu đầu

    Chu Chính Mã Thần
    Thường Tín phủ nhân
    Gia bần hiếu học .....
    .......................................
    Còn phần sau quên mất rồi chỉ biết đại khái như sau :Phủ Thường Tín tỉnh
    (Hà Đông ?) có ngươi Chu Chính thường làm nghề kiếm củi rồi gánh ra chợ
    bán nhưng luôn luôn mang sách theo vừa đi vừa đọc Vợ đã nghèo lại bị nói
    có anh chồng cuồng chữ nên bỏ đi .Sau ông thi đỗ làm quan người vợ về
    xin chắp nối lại duyên xưa . Ông ta cũng tiếp truyện rồi cầm cốc nước đổ
    xưống sàn nhà nói nàng vốc lại cho đầy cốc nước được thì hãy về lại
    với tội Chị vợ nhục quá nhảy xuống sông tự . tử Quý vị nhất là Thầy Đồ
    Lương nếu còn nhớ được xin nhắc lại dùm quý độc giả cho vui . Tôi cũng rất
    cám ơn vì có dịp luyện trí nhớ lại .

    Trân trọng biét ơn và chúc tất cả các bạn sáng tác mạnh

    LTĐQB

    RépondreSupprimer

  2. Những bài thơ hay ......Cảm ơn thật nhiều.... chúc bình an.

    BP

    RépondreSupprimer