Thầy Giáo cũ và Lá
Cờ Vàng
Tôi bàng hoàng xúc động thật lâu khi nhận được điện thoại của một
người bạn học gọi từ Pennsylvania báo tin thầy cũ của chúng tôi là
thầy N. mới từ Việt Nam qua Mỹ du lịch và thầy rất mong được gặp lại
tôi. Thầy tôi đang ở nhà của một người cháu ở vùng Tây
Nam tiểu bang
Virginia,
cách nhà tôi gần 3 giờ lái xe.
Tôi gọi điện thoại xuống để chào thầy và hẹn cuối tuần sẽ xuống đón
thầy về nhà nhưng thầy bảo cứ để thầy đi xe lửa lên Hoa Thịnh Đốn rồi
đón thầy ở nhà ga, và “đó là mệnh lệnh” nên tôi đành phải vâng lời.
Sau khi nói chuyện điện thoại với thầy, tôi đã ngồi thẫn thờ cả tiếng
đồng hồ tưởng nhớ lại kỷ niệm hơn bốn năm về trước, lúc trở về Việt
Nam thăm gia đình, tôi đã hỏi thăm và tìm cách đến thăm Thầy sau gần
30 năm cách biệt. Nếu không có một người bạn học dẫn tới, chắc chắn
tôi không thể nào nhận ra thầy cũ của mình… Tôi chỉ nấc lên được một
tiếng “thầy” rồi ôm chầm lấy thầy mà khóc òa trong tức tưởi! Thầy tôi
đó, một ông lão gầy gò ốm yếu, tóc chỉ còn lơ thơ vài sợi trắng như
tuyết, và vẫn chưa được “trả quyền công dân” sau bao nhiêu năm bị tù
đày vì đã làm thầy của bao nhiêu người “quyền cao chức trọng” trước
năm 1975. Thầy tôi chỉ là một nhà giáo dạy trường tư nhưng đã bị giam
cầm và quản chế lâu hơn rất nhiều sĩ quan và công chức khác vì lúc nào
thầy cũng “ngẩng cao đầu và đứng thẳng lưng” để không mất đi tư cách
của một nhà giáo. Thầy tôi đã quyết định không đi Mỹ theo diện đoàn
tụ, cũng chẳng nộp đơn theo diện H.O. , chỉ muốn đi du lịch một lần
cho biết trước khi về với ông bà tổ tiên.
Sáng Thứ Bảy tôi thức dậy rất trễ vì tối hôm trước ngồi chuyện trò với
thầy mãi tới gần 2 giờ sáng mới đi ngủ. Vừa bước xuống nhà tôi đã thấy
thầy đang ngồi uống trà và đọc báo ở phòng khách. Nghe tôi chào, thầy
tháo cặp kiếng lão rồi nói:
- Đúng là “đi một ngày đàng học một sàng khôn” con ạ. Mới đọc vài tờ
báo đã học được nhiều chuyện hay về đời sống của người Việt mình bên
Mỹ… Con uống trà hay cà phê? Vợ con đã để sẵn phích nước sôi, hộp trà,
và cà phê trên bàn. Chắc thầy làm ồn nên con giật mình hả?
- Dạ không ạ. Bình thường con dậy sớm lắm. Thầy dậy lâu chưa ạ?
- Mỗi đêm thầy ngủ có vài ba tiếng thôi. Con mệt cứ lên ngủ tiếp đi.
- Con ngủ thẳng giấc rồi thầy ạ. Để con pha vội ly cà phê rồi chở thầy
ra Eden chơi. Gần 10 giờ sáng rồi, thầy trò mình ra trễ khó tìm chỗ
đậu xe lắm… Buổi chiều vợ chồng con và các cháu sẽ đưa thầy lên DC
chụp hình và thăm Nhà Trắng, Quốc Hội, Tháp Bút Chì, Viện Bảo Tàng và
những đài kỷ niệm khác.
- Tuỳ con. Nhưng thầy không muốn gia đình con phát bịnh vì phải lo
tiếp đãi thầy.
Trong lúc chờ vắng xe để quẹo trái vào “Cổng Tam Quan” trước trung tâm
Eden, thầy tôi hỏi lớn:
- Đường này họ đặt tên là “Đại Lộ Sàigòn” hả con?
- Dạ. Hồi đầu năm Thành Phố Falls Church cho phép cộng đồng Việt Nam
để thêm tên “Saigon Boulevard” song song với tên đường chính thức là
“Wilson Boulevard”. Còn bên trong khu Eden, tất cả các đường ngang dọc
đều mang tên Việt Nam hết đó thầy.
- Người Việt mình bên này hay thật!
- Mai mốt thầy sang California hay Texas sẽ thấy nhiều trung tâm lớn
hơn Eden nữa, và sinh hoạt người Việt dưới đó còn mạnh gấp mấy lần
trên này thầy ạ.
Tôi vừa quẹo xe vào cổng, thầy tôi đã nghẹn ngào thốt lên:
- Ôi! Đẹp quá. Lá cờ… Lá Cờ Vàng… Ôi! Mấy chục năm rồi… Con nhớ chụp
cho thầy mấy tấm hình dưới cột cờ nhé.
- Dạ… Mà thầy không sợ gặp rắc rối lúc trở về Việt Nam sao?? Mấy người
“du lịch” khác họ sợ liên luỵ lắm nên…
- Ăn thua chi con. Ai sao kệ họ. Phần thầy đã nếm đủ rồi, chẳng có gì
phải sợ hãi! Con lái xe tới gần chỗ cột cờ đi.
- Dạ… nhưng phải đứng xa xa mới chụp được thầy ạ. Cây cột cờ cao quá.
- Ừ nhỉ. Mà con nhớ chờ lúc gió nó bay bay rồi mới chụp cho đẹp nhé. Nhìn hai lá cờ Việt – Mỹ tung bay trong gió mà thấy lòng quặn đau con ạ. Ôi! Mấy chục năm rồi!
Tôi nghe giọng thầy nghèn nghẹn như không muốn thoát ra khỏi đầu môi.
Tôi biết thầy mình đang xúc động lắm. Hình như đôi mắt của thầy cũng
long lanh ngấn lệ…
Sau khi chụp mấy tấm hình với nhiều góc độ khác nhau, thầy cầm tay tôi
nói nhỏ:
- Con đi với thầy tới chỗ cột cờ nhé.
- Dạ.
Tôi theo thầy đến bên cột cờ. Thầy tôi trịnh trọng đưa tay sờ vào cột
cờ như một cái gì linh thiêng lắm, rồi từ từ ngửa mặt, nheo mắt ngắm
hai lá cờ đang tung bay phần phật dưới nắng ban mai. Mãi một lúc lâu
thầy mới quay lại thầm thì bên tai tôi:
- Thầy trò mình đứng im cầu xin cho những người đã hy sinh bỏ mình vì
quê hương con nhé.
- Dạ. Một phút mặc niệm phải không thầy?
- Đúng. Đã có hàng trăm, hàng ngàn người bỏ mình dưới Lá Cờ này đó,
con còn nhớ không? Ta bắt đầu cầu nguyện cho họ nhé.
- Dạ.
Sau mấy phút im lặng dưới cột cờ, tôi nhận ra sự thay đổi khác thường
trên khuôn mặt già nua vì tuổi tác của thầy? Tôi biết biết chắc chắn
đằng sau đôi mắt u uẩn đau buồn của thầy còn chất chứa bao nhiêu tâm
sự không biết giãi bày cùng ai. Tôi đưa thầy dạo qua một vài cửa tiệm
nhưng thầy tôi cứ lững thững đi theo như một kẻ mất hồn! Tôi dừng lại
bên “quầy báo” trước cửa tiệm Phở Xe Lửa. Mặc dầu “người bán báo” hôm
nay không phải là “chú thương phế binh” quen biết nhưng tôi cũng lên
tiếng theo thói quen:
- Chú cho cháu xin mỗi thứ một tờ.
- Có ngay. Có ngay. 15 Đô tất cả.
Thầy cầm tay tôi giặc giặc:
- Ở nhà có mấy tờ Hoa Thịnh Đốn, Phố Nhỏ… rồi đó con. Sáng nay thầy đã
đọc.
- Dạ. Không sao thầy ạ. Con mua ủng hộ các chú gây “quỹ thương phế
binh”.
- Ồ. Quý hóa quá!
Chờ lúc tôi nhận lại tiền thối và xếp báo xong xuôi, thầy tôi trao cho
“chú bán báo” tờ giấy 5 Đô và nói nhỏ:
- Ông cho tôi góp mấy đồng nhé.
- Dạ… Dạ… Cám ơn. Xin lỗi ông đây là…
Tôi đỡ lời:
- Thưa chú đây là thầy cũ của cháu mới từ Việt Nam qua chơi.
Không để tôi nói thêm, thầy tôi lên tiếng:
- Tình chiến hữu! Tình chiến hữu! Đẹp thật! Đẹp thật! Các ông làm hay
quá.
Rồi quay sang tôi, thầy tiếp tục:
Rồi quay sang tôi, thầy tiếp tục:
- Con chụp cho thầy một tấm hình với ông anh đây. Con chụp cẩn thận để
lấy hết hình cái sạp báo nhé.
- Dạ.
Không biết thầy tôi và “ông bạn mới” to nhỏ những gì mà chú ấy phải
chạy nhờ người trông dùm sạp báo để đi theo thầy tôi chụp chung một số
hình dưới “sân cờ” với những nụ cười thật rạng rỡ trên khuôn mặt của
cả hai người. Sau đó, thầy tôi nhất định không chịu vào tiệm ăn sáng,
cứ nằng nặc bắt tôi chở về nhà để đọc báo và “con đi in ngay cho thầy
mấy tấm hình!” Cũng may vợ và các con tôi đã dậy, và đang chuẩn bị bữa
trưa trước khi chở thầy đi thăm thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Thầy kính yêu,
Bao nhiêu năm ở Mỹ, hầu như tuần nào con cũng ghé Eden, và đã hơn một
lần con đậu xe sát bên cột cờ, nhưng chưa bao giờ con xúc động như mấy
phút cùng thầy cầu nguyện dưới cột cờ buổi sáng hôm đó. Đúng như cha
ông đã nói – “không thầy đố mầy làm nên” – con đã quên mất ý nghĩa
linh thiêng của Lá Cờ nếu như con không được một lần chứng kiến “cảnh
đoàn viên” của thầy và Lá Cờ Vàng ở Eden sau bao nhiêu năm cách biệt.
Mãi mãi con vẫn là đứa học trò bé nhỏ của thầy. Thầy không những đã
dạy con qua sách vở và bài giảng mà còn qua chính gương sống của thầy.
Con cầu xin để bài học về “Lá Cờ” không phải là bài học cuối cùng thầy
dạy cho con.
Nguyễn Duy-An
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire