vendredi 21 août 2015

Trần Văn Lương và bài thơ Chủ Nhật, Chiều Không Nắng, Không Mưa, tiếp nối thơ bạn hữu.


Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
    Chiều không nắng cũng không mưa,
Tha phương có kẻ tập chừa nhớ thương.


Cóc cuối tuần:

   Chủ Nhật
          Chiều Không Nắng
                            Không Mưa

Chiều nhếch nhác về bên ly rượu đắng,
Trời ỡm ờ, không nắng cũng không mưa.
Chặng cuối đời, vắng kẻ đón người đưa,
Lối quê cũ nhịp cầu chưa được nối.

Chiều Chủ nhật gió mềm tha cỏ rối,
Đường ít đèn, bóng tối thập thò sang.
Chim xa lỡ độ đàng,
Chết đói giữa mảnh vườn hoang tĩnh lặng.

Chiều không nắng, hồn không màng đợi nắng,
Trời không mưa, dạ chẳng muốn chờ mưa.
Gió qua thềm, lầm tưởng tiếng còi trưa,
Lòng chợt biết còn chưa nguôi kỷ niệm.

Giọt nước mắt giờ vô tình lỡ nếm,
Vẫn mặn chằng như nước biển ngày xưa.
Đã lâu rồi võng mẹ chẳng còn đưa,
Nhưng thương nhớ hoài dây dưa không dứt.

Quá khứ vỡ trên vết giày rạn nứt,
Hiện tại buồn ray rứt hóng tin rơi.
Ngẩng nhìn trời, chỉ thấy khắp nơi nơi,
Mây loang lổ như mảnh đời vụng vá.

Mang khối sầu đông đá,
Người đạp lá tìm quên.
Nỗi đau đớn không tên,
Theo năm tháng lại dấy lên cuồn cuộn.

Chúa rảnh rỗi từ trên cao nhìn xuống,
Cỏ đoạn trường từng luống trổ đầy bông.
Lá xanh kia vừa gửi xác bên dòng,
Thêm một kiếp trần ai không trọn số.

Người điên lần qua phố,
Không nắng chiều, bóng đổ về đâu.
Dĩ vãng đã nhạt màu,
Vẫn dai dẳng nuôi đóa sầu nở muộn.
                         x
                   x          x
Nơi đất khách, hoàng hôn đang chậm xuống,
Nhưng phút này, ở tận chốn xa xăm,
Chiếc xe tang trong nắng sớm buồn lăn,
Ai biết có một vành khăn vắng mặt.

Kinh cầu hồn réo rắt,
Héo hắt mắt người đưa.
Nghĩa địa nghèo, hàng bia mộ lưa thưa,
Chờ đón chuyến lữ hành vừa đến bến.

Từ ngày thôi chinh chiến,
Biết bao người đã vĩnh viễn xuôi tay,
Kẻ quê nhà, kẻ đáy biển vùi thây,
Từng tổ ấm phút giây đành tan nát.

Ngục tù chôn tiếng hát,
Chốn điện thờ, người cụng bát khua chuông.
Bầy thú dữ sổng chuồng,
Giày xéo mảnh đất buồn nay khác chủ.

Triệu triệu người mê ngủ,
Trầm mình trong lạc thú vui say.
Ngày ngày lo hưởng thụ, có nào hay,
Nước Việt chẳng còn trong tay dân Việt.
                        x
                   x          x
Ngày tháng cạn, máu lệ dần khô kiệt,
Cánh nhạn già sẽ gục chết tha phương,
Sẽ chẳng còn dịp trở lại quê hương,
Lang thang ngắm những con đường phượng nở.

Dòng nhạc cũ trào qua khung cửa mở,
Buồn như lời tiễn biệt thuở xa xưa.
Chủ Nhật chiều không nắng cũng không mưa,
Có kẻ cố bắt lòng chừa thương nhớ.
                    Trần Văn Lương
                       Cali, 8/2015





Thưa anh Lương,
Đọc bài thơ thật bùi ngùi của anh mà CR vừa post lên Blog xong thì không nghĩ lại gỏ tiếp bằng bài thơ viết trên máy bên dưới.
Dòng thơ của anh Lương lúc nào cũng u buồn như trời thu sắp vào đông.
Tâm tư người buồn thì cảnh nào có vui, nghe thật ngậm ngùi.

Nếu Còn Không Gian và Thời Gian.
Thời gian qua sao lại qua mau thế?
Cho đời người chưa  thức đã ngủ mê.
Cho tim mới háo hức chớ ê chề
Cuộc chiến cũ, mới không hề ngưng nghỉ.


Sao thế nhỉ, bao người trai, chiến sĩ
Ra sa trường, muốn da ngựa bọc thây.
Bao thế hệ dù khổ nhọc  đắng cay
Hàng hàng lớp lớp không bày cũng tiến.


Đời ông, cha, con đã từng dâng hiếng
Tổ quốc nào đã ghi nhớ công anh.
Goá phụ, con côi, nấm mộ đã xanh
Nghĩa tử, thiếu sinh quân có còn nhớ.


Đâu người Việt Nam anh hùng nòi giống
Có còn không, không gian và thời gian.
Làm ma trơi, quỷ dữ dù muộn màng
Con cháu của người Nam đừng quên nhé.


Thanh Hương



Xin mạn phép cụ đồ Lương  dùng hai câu dạo để nối điêu và dòng mua vui chốc lát :

Mau Mau Họp Hội Dziên Hồng

 Chiều không nắng cũng không mưa,
Tha phương có kẻ tập chừa nhớ thương.
Phải chăng đấy cụ đồ Lương
Vì không chịu nổi nên thường xót xa

Đau cái đau Việt tộc ta
Xong đành bất lực nói mà ai nghe
Toàn dân trên búa dưới
Nội thù ngoại địch kết bè tóm thâu

Ruộng vườn mất sạch còn đâu
Bao giờ mới cất nổi đầu ngửng lên ?
Cháu con Hưng Đạo nào hèn
Bình Nguyên Diệt Mãn bao phen tung hoành

Mau mau đoàn kết em anh
Hội Dziên Hồng họp quyết phanh thây Tàu

LTĐQB  


Kính gửi đến anh Lương bài họa, diễn tả bằng văn chương bình dân :


        Tình  đã  tàn  phai
Đã lắm lúc bên ly cà phê đắng
Nhìn ngoài, trời tắt nắng dội cơn mưa
Nghĩ lại xưa, chiếc thuyền mảnh mong, đưa
Về đậu bến tự do, vừa chắp nối

Trên mặt biển, sóng gào gây rắc rối
Biết lúc nào màn hấp hối sẽ sang
Mang hồn đi, loạng choạng đến Thiên đàng
Hóa vội kiếp lang thang tìm gió lặng

Trên đất người, tắm gội mình trong nắng
Mở lại trang sử liệu vắng bão mưa
Để tình thương tràn ngập những sáng, trưa
ChIều, tối, mà đưa câu tụng niệm

Cho những người còn nằm yên, chờ nếm
Cái bạo tàn, ác độc, đếm từ xưa
Tàn tạ thân theo ngọn cỏ gió đưa
Từ lũ cáo, manh tâm chưa hề dứt

Cho đến nay tình thương đà rạn nứt
Vụn vã như vứt bỏ, rã rời
Nhìn bản đồ, đã rách mướp khắp nơi
Không còn gì để uổng hơi chắp vá

Tài nguyên, với người dân, chỉ là sỏi đá
Vì đã đem dâng tướng tá, nào quên
Từ Trung Hoa sang đặt phố, đặt tên
Cho mạch huyết cứ tuôn lên từng cuộn

Trẻ ít học cho tinh thần đi xuống
Tối ngày chỉ có bác, luống cũng lông bông
Đảng là tên nước, Việt Nam bỏ dòng
Đảng mà mất, dân cõng chung mệnh số

Chiều hết nắng khi tà tà ra phố
Chốn ăn chơi lố nhố tận nơi đâu
Gái không nghề, được đầu tư làm mẫu
Trai thất nghiệp, đi ngầu ngẫu giải buồn

                           x
                       x       x

Tình thương đã, không còn nơi đáp xuống
Vội vã quay lưng về chốn ngàn năm
Nhớ những người đang đi chiếc xe lăn
Mà phải khóc vì không đành ngoảnh mặt

Tiếng gọi non sông vẫn còn ray rắt
Biết làm gì để tay bắt , mắt đưa
Khi đảng ôn, đảng bắt phải xin thưa
Tôn trọng đảng , mới dựa ơn vào bến

Hồi tưởng lại những ngày còn chinh chiến
Giặc giết dân chẳng khiến phút ngơi tay
Tết Mậu Thân, tập thể mộ đầy thây
Xương máu đổ, cửa nhà vầy, mục nát

Rồi khi chúng cất lên, cao tiếng hát
Nhào vào nhà hôi của, át tiếng chuông
Cả triệu quân nhân chúng nhốt vào chuồng
Thi hành lệnh đảng, luông tuồng làm chủ

Tiếp, mê hoặc cho dân tình yên ngủ
Hưởng tối ngày đầy đủ mọi men say
Gái gú, quốc sách hay thật là hay
Cho chìm đắm trong tay, danh nước việt

                           x
                      x        x

Bao chiến sĩ, chí anh hùng hào kiệt
Chạy thoát thân, danh liệt ở bốn phương
Có muốn trồi lên, cũng đã hết đường
Đâu có thể làm hoa hường bật nở

Dân Chủ, Tự Do, chiêu bài đã mở
Vẽ lại trò yên ổn thuở xa xưa
Còn đợi chờ ơn Thánh Đế móc mưa
Trăm triệu dân, xin đưa tên : Ghi nhớ


  
            Trần Trọng Thiện

 

1 commentaire:






  1. Cám ơn anh Thiện.
    Bài dài thế mà anh họa được như vậy thì thành thật xin bái phục anh .
    Tấm lòng của anh đối với quê hương thật đáng quý.
    L

    RépondreSupprimer