samedi 15 juillet 2017

Tiễn Lê Xuân Lộc, thơ Trần Văn Lương và bạn hữu Đỗ Quý Bái, Tha Nhân, Caroline Thanh Hương.

tt
Để có một bài trường thi, thường thi sĩ phải có thật nhiều cảm xúc để bày tỏ nó một cách lưu loát.
Đồng tâm và đồng cảnh ngộ luôn làm cho người ta dễ gần nhau. huống chi là chuyện những người bạn cũ.
Kính mời quý anh chị đọc và chia sẻ với anh Trần Văn Lương bài thơ khóc bạn.
Caroline Thanh Hương



Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
    Mới vừa gặp mặt nhau đây,
Mà sao đã vội xuôi tay sang bờ.

Cóc cuối tuần:

     Tiễn Lê Xuân Lộc

    (Tiếc thương người bạn thân QGHC, cùng khóa
          CH8/NG ngày xưa, vừa vĩnh viễn ra đi)

Lộc ơi Lộc, khi nghe tin mày mất,
Tao sửng sờ: mày đi thật rồi sao ?
Đâu ngờ rằng vừa mới gặp lại nhau,
Mà phải sớm đớn đau câu vĩnh biệt.

Hôm nhận được hung tin từ Yến Tuyết (*),
Tao lặng người, chẳng biết tỉnh hay say.
Ngày cuối cùng ở đất Úc chia tay,
Đâu có dấu hiệu gì mày sắp chết.

Nhớ lại thuở mình bắt đầu quen biết,
Hai thằng Văn Khoa, ngốc nghếch ngu ngơ,
Đậu vào Trường Hành Chánh, dẫu "tay mơ",
Lại may mắn, Trời lơ cho tốt nghiệp.

Nhưng tai ương trùng điệp,
Thương quê mình gặp số kiếp không may.
Tao nhờ qua tạm trú ở nhà mày,
Nên thoát khỏi chốn tù đày oan nghiệt.

Hoang mang rời đất Việt,
Mày Paris, tao miết tận Cali.
Kể từ lúc phân ly,
Tin tức chỉ năm thì mười thuở.

Quan san cách trở,
Nặng nề món nợ áo cơm,
Nên chẳng biết gì hơn
Ngoài việc góp nhặt rơm chờ nhóm lửa.

Rồi bất chợt mày di cư lần nữa,
Bỏ Paris về nương tựa Úc châu.
Ngang Cali, mày dừng lại ít lâu,
Đủ để nói đôi ba câu đùa nghịch.

Và sau đó mày biệt tăm biệt tích,
Ngày qua ngày, dăm cuốn lịch dần vơi.
Chợt người quen đưa tin dữ tới nơi:
Vợ mày đã vội rời xa cõi tạm.

Ôm nỗi buồn vô hạn,
Mày một mình bầu bạn với con côi,
Sống cô đơn, quay lưng lại với đời,
Lấy Triết học để làm nơi tá túc.

Cuối năm ngoái, tao lần mò qua Úc,
Nuốt đường xa, lúp xúp đến gặp mày.
Vui thấy mày dường chẳng mấy đổi thay,
Vẫn ít nói như những ngày còn trẻ.

Căn nhà rộng, ánh chiều bay nhè nhẹ,
Tao huyên thuyên, mày lặng lẽ ngồi cười.
Có ngờ đâu là lần cuối, Lộc ơi,
Hai đứa được ngồi chơi, ôn chuyện cũ.
                        x
                    x      x
Nơi tao ở, màn đêm giờ đã phủ,
Ánh điện đường ngái ngủ hắt lên song.
Mắt nhìn quanh, tao gắng gượng dối lòng,
Rằng mày vẫn còn thong dong đâu đó.

Buồn quay lại cuốn phim đời nho nhỏ,
Từ những ngày cùng "chịu khó" vui chơi,
Qua mấy mươi năm lưu lạc xứ người,
Cho đến lúc mày trả trời hơi thở.

Ước mơ còn dang dở,
Cao xanh kia sao nỡ bắt sang bờ.
Thân tằm chết bơ vơ,
Vẫn vương vấn mãi đường tơ đã đứt.

Hãy yên nghỉ, Lộc ơi, đừng day dứt,
Cuộc đời dù có thực cũng là không.
Nhưng xin mày phù hộ để non sông
Sẽ không phải lọt vào trong tay Chệt.

Ra đi lúc quê nhà còn rên siết,
Chắc lòng mày cũng giãy chết đòi cơn.
Bọn tao rồi cũng chẳng khá gì hơn,
Chắc nhắm mắt vẫn ôm hờn mất nước.

Mày nhanh chân đi trước,
Đừng quên người còn nặng bước buồn đau.
Nếu quả tình có thế giới ngày sau,
Mình ắt gặp lại nhau nơi nào đó.
                    x
                x      x
Mịt mù đường thiên cổ,
Xin cho người về bến đỗ bình an.
              Trần Văn Lương
                 Cali, 7/2017

Ghi chú:
(*) Em gái Lộc

  

 
Đọc bài thơ của anh Đỗ Quý Bái viết mà tự nhiên tôi lại có cảm hứng họa ngược lại với anh một đọan thơ.
Đã lâu lắm, tôi đã bỏ nghề thi sĩ vì bận làm Blog, nay quay lại thì bài này chỉ viết ngay trên máy vì sau đó, nếu cảm xúc qua rồi thì không viết lại được như ý.
Thôi thì cũng là một chút buồn vui kiếp người để rồi mai này ta lại gặp nhau ở không gian nào khác, hy vọng sẽ vui hơn.
Caroline Thanh Hương

 


 


 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire