samedi 20 janvier 2018

Trang thơ song ngữ với thơ Huy Văn và Thanh Thanh, nhạc Phạm Anh Dũng, chủ đề Mùa Đông,

tt

Kính mời quý anh chị thưởng thức những bài thơ song ngữ của anh Huy Văn và anh Thanh Thanh.
Chuyển ngữ văn xuôi đã là chuỵên khó và khi chuyển cả một bài thơ thành thứ ngôn ngữ nước người thì cũng là công khó của người dịch.
Caroline Thanh Hương

 
Cám ơn anh Thanh Thanh đã gửi nhiều bài thơ song ngữ đến groupe.
Đang vào đông,nên tôi xin chọn bài này lưu lại trong Blog.
Caroline Thanh Hương

BÀI THƠ TRƯỚC GIÓ ĐÔNG       

Tôi viết bài thơ trước gió đông
Gởi về đâu? anh đoán ra không?
Về cô má đỏ - khăn quàng tím?
Không phải đâu anh, những chuyện lòng.
 
Phương ấy chiều nay gió lạnh về
Mưa dầm - gió lốc một trời quê
Má già chân bấm trên nền đất
Tơi, nón lom khom men rặng tre.
 
Cuối thôn heo hút mái tranh xơ
Bếp ẩm - ngày mưa khói tỏa mù
Tay cóng ai về hơ vội lửa
Cột tre - áo máng, giọt tơi thưa
 
Đèn thắp lên rồi! Cơn bắc ra
Loanh quanh chỉ những mắm, dưa, cà
Chiều nay - chợt thấy đời vô dụng
Nghe gió lòng thêm gợn xót xa.

                            HUY TRÂM

IN THE WINTRY WIND
             
I am writing a poem in the wintry gale.
Where to send it to? There, can you guess?
That rosy-cheeked, the purple-scarf frail?
– No, buddy! It is about my heartfelt distress.
 
Cold wind blows in that place, this evening
– Homeland in swirl – constant is the rain.
With clayish ground old mom's feet cling;
Palm-leaf hat and coat by the bamboo chain.
 
Under the ragged thatched roof, in mire,
Smoke from humid fireplace makes her glum;
Back home, her man warms hands on the fire;
His wet coat drips from the bamboo column.
 
Then the lamp is lit! And the dinner served:
Always are pickles, sauce, same and again.
How life this evening is felt useless, unnerved;
Listening to the wind causes my heart to pain.

Translation by THANH-THANH
tt

Gió Đêm Đông

(nhạc và lời Phạm Anh Dũng)

Gió hắt đêm đông dài
Lắng theo cơn mê u hoài
Lá trôi về miền xa
Gió rung lên những cung nhạc buồn

Còn gì đâu nữa, tình duyên không mầu
Hồn bay theo gió, lệ rơi trong sương sầu
Còn gì mà trách, tình rồi tan
Thương ai trong gió, sầu dâng mênh mông

Gió vẫn than bên thềm
Nhớ những đêm xưa êm đềm
Vỡ tâm hồn người yêu
Gió đông về tình sầu miên man

TÀI LIỆU THAM KHẢO:
CD Tình Yêu Lên Ngới Tình Khúc Phạm Anh Dũng
Phát Hành: VAALA www.vaala.org
Ca sĩ: Ý Lan, Tuấn Ngọc, Bảo Yến, Mai Hương, Xuân Thanh, Ẩn Lan, Diệu Hiền, Hoàng Quân, Quỳnh Lan, Phi Nguyễn, Thanh Ngọc và Khải Ca
Hòa âm: Duy Cường, Đồng Sơn, Hữu Phương, Quang Đạt, Nguyên Bích, Nguyễn Hữu, Quang Ngọc và Quốc Dũng

tt
Trước khi mời quý anh chị đọc bài thơ song ngữ của anh Huy Văn, mời quý anh chị đọc bài thơ Mừng Sinh Nhật của tác giả để thấy đời còn chút gì vui... hay chỉ là THÊM MỘT VÒNG QUAY?
Caroline Thanh Hương


Résultat de recherche d'images pour "hoa sinh nhật"
Kính chuyển
HV (HVC )

THÊM MỘT VÒNG QUAY
Mới đó đã già thêm một tuổi
Thời gian...nhanh quá! Thật không ngờ!
Loay hoay nhà cửa và cơm áo
Năm, tháng vụt qua...như giấc mơ!

Thì cũng là sáng, trưa, chiều, tối
Tất bật từng ngày...như mọi ngày!
Bước chân du tử. Đời chìm, nổi
Cứ thế mà thêm một vòng quay!

Vòng quay mở, khép mùa luân lạc
Niềm vui chỉ đến lúc chiêm bao
Chồng chất tuổi đời, thêm tóc bạc
Nhớ lứa hồn nhiên...mới hôm nào!

Ký ức bây giờ thành bảo vật
Chỉ e một sớm vật rời thân
Mà vật ly thân là vật mất
Hạnh phúc tìm đâu giữa đời trần!?

Muốn đem hương nắng vào nhật ký
nhưng xám trời mây, lạnh đông miên
Ngại ngôn từ viết chưa tận ý
Trang giấy đầy thêm những ưu phiền!

Hẹn hoài như thể là điệp khúc
" Sang năm đâu lẽ vẫn thế này! "
Tìm mãi chưa ra nguồn cội phúc
Mơ ước đành theo cánh mây bay!

Bạn hỏi: " Sao nhớ hoài quá khứ
mà không buông xả để đời vui!?
Bạn ơi! Khi sống đời biệt xứ
Mấy ai không đau, xót, bùi ngùi?!

Mà thôi! Vì đang là Sinh Nhật
Cũng nên cười mĩm với cuộc đời
Chúc riêng ta được vài trăng mật
Ngày vui! Không lẽ cứ...Trời ơi!?
HUY VĂN
 Résultat de recherche d'images pour "Lorsque l'enfant paraît"

Kính chuyển
Bản dịch ( thoát ý ) từ nguyên tác ( Lorsque l'Enfant Paraît ) của  thi hào VICTOR HUGO.
HV (HVC )

KHI TRẺ THƠ HIỆN DIỆN
Cả gia đình bật tiếng cười hạnh phúc
khi trẻ thơ vừa hiện diện với đời
Nhìn ánh mắt sáng ngời
và nụ cười của bé nở trên môi
chúng tôi đã không còn thấy muộn phiền
hay bắt gặp nét già trên vầng trán.

Dù Hạ vàng hay Thu đang chập choạng
nỗi mừng vui cũng tỏa sáng trong hồn
Khi mẹ hiền nhìn những bước chân son
lòng cảm thấy rưng rưng tình mẫu tử.

Đôi khi
Bên ánh lửa bập bùng, câu chuyện kể
về Thượng Đế, Non Sông, Tổ Quốc, nhân hiền
cũng lắng dần khi con trẻ huyên thuyên
lúc tỉnh giấc để hướng lòng vào kinh nguyện.

Đêm!
Người yên ngủ và hồn đang mộng tưởng
Thoảng đâu đây tiếng khóc dậy bi ai
Gió vờn đưa cho lau sậy u hoài
nghe như tiếng tỉ tê trong sầu lắng.

Nếu ngoài kia bình mình chợt thắp nắng
chiếu ruộng vườn bằng một ánh cực quang
thì khác chi sự trỗi dậy huy hoàng
của chuông đỗ và muôn chim mừng hát.

Trẻ thơ ơi!
Con là ánh hồng của rạng đông tươi mát
còn hồn ta là nương rẫy của ngàn hoa
tỏa hương thơm để nhịp thở chan hòa
hương đồng nội ngọt ngào trong ngày mới
Mãnh hồn ta là rừng cây mờ tối
Dỗ riêng con trong âm vọng ngân nga
bằng dịu dàng của sắc lá hương hoa
và tia sáng của vừng hồng đang ngời chiếu.

Vì mắt con là một trời hiền dịu
Vì đôi tay nhỏ bé ngập hồng ân
Bàn tay con chưa chạm đến một lần
những nhơ nhớp của vũng lầy nhân thế
Hỡi bé thơ: ánh hào quang thượng đế
Dáng thiên thần đẹp màu tóc vàng tươi
Như bồ câu bay lượn giữa bầu trời
Đôi cánh vỗ dưới vòm xanh bát ngát!

Con bước đi bằng chân mềm...ngơ ngác!
Nhìn đời qua ánh mắt thật ngây thơ
Tâm thân con chưa vẫn đục bao giờ
Xinh quá đỗi! Nụ cười sao duyên dáng!
Thương giọng nói nhu mì như tâm trạng
Giọt lệ rồi cũng ngưng đọng ngay thôi
Ánh mắt con như hiến tặng cho đời
hồn thơ dại và nụ hôn trên môi thắm.

Thượng đế hỡi!
Xin gìn giữ những gì con say đắm
Từ anh em, bạn hữu đến Mẹ Cha
cả địch thù của những chuỗi ngày qua
ngay cả những nỗi đau trong vinh thắng.
Khấn xin Ngài:
cho con không bao giờ nhìn thấy
những mùa hè chẳng rực rỡ màu hoa
Tổ vắng ong, không trẻ nhỏ trong nhà
và lồng trống, không có chim vui hót!

HUY VĂN

Résultat de recherche d'images pour "Lorsque l'enfant paraît"

Lorsque l'enfant paraît

Lorsque l'enfant paraît, le cercle de famille
Applaudit à grands cris.
Son doux regard qui brille
Fait briller tous les yeux,
Et les plus tristes fronts, les plus souillés peut-être,
Se dérident soudain à voir l'enfant paraître,
Innocent et joyeux.

Soit que juin ait verdi mon seuil, ou que novembre
Fasse autour d'un grand feu vacillant dans la chambre
Les chaises se toucher,
Quand l'enfant vient, la joie arrive et nous éclaire.
On rit, on se récrie, on l'appelle, et sa mère
Tremble à le voir marcher.

Quelquefois nous parlons, en remuant la flamme,
De patrie et de Dieu, des poètes, de l'âme
Qui s'élève en priant ;
L'enfant paraît, adieu le ciel et la patrie
Et les poètes saints ! la grave causerie
S'arrête en souriant.

La nuit, quand l'homme dort, quand l'esprit rêve, à l'heure
Où l'on entend gémir, comme une voix qui pleure,
L'onde entre les roseaux,
Si l'aube tout à coup là-bas luit comme un phare,
Sa clarté dans les champs éveille une fanfare
De cloches et d'oiseaux.

Enfant, vous êtes l'aube et mon âme est la plaine
Qui des plus douces fleurs embaume son haleine
Quand vous la respirez ;
Mon âme est la forêt dont les sombres ramures
S'emplissent pour vous seul de suaves murmures
Et de rayons dorés !

Car vos beaux yeux sont pleins de douceurs infinies,
Car vos petites mains, joyeuses et bénies,
N'ont point mal fait encor ;
Jamais vos jeunes pas n'ont touché notre fange,
Tête sacrée ! enfant aux cheveux blonds ! bel ange
À l'auréole d'or !

Vous êtes parmi nous la colombe de l'arche.
Vos pieds tendres et purs n'ont point l'âge où l'on marche.
Vos ailes sont d'azur.
Sans le comprendre encor vous regardez le monde.
Double virginité ! corps où rien n'est immonde,
Âme où rien n'est impur !

Il est si beau, l'enfant, avec son doux sourire,
Sa douce bonne foi, sa voix qui veut tout dire,
Ses pleurs vite apaisés,
Laissant errer sa vue étonnée et ravie,
Offrant de toutes parts sa jeune âme à la vie
Et sa bouche aux baisers !

Seigneur ! préservez-moi, préservez ceux que j'aime,
Frères, parents, amis, et mes ennemis même
Dans le mal triomphants,
De jamais voir, Seigneur ! l'été sans fleurs vermeilles,
La cage sans oiseaux, la ruche sans abeilles,
La maison sans enfants !
                                                       Victor HUGO   (1802-1885)


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire