dimanche 16 décembre 2018

Trần Văn Lương với bài thơ Giáng Sinh Ấy Chỉ Một Lần và thơ Giáng Sinh Nhớ Về Ai, thơ Caroline Thanh Hương.

Hình ảnh ở trong Sonud Cloud này là tấm hình chót nhất mà tôi vô tình tìm được và rồi cũng bị mất lúc náy computer bị hư.
Đây là một đoạn đường Cống Quỳnh đi từ chợ Thái Bình về Nguyễn Cư Trinh, ngang qua trường Trần Hưng Đạo, bên trái của hình, kế một nhà in thì có tiệm hớt tóc Mai Liên và một tiệm may ngay gốc đường để ra đường lớn Trần Hưng Đạo. Đây là khu chung cư Đại Đồng, có 1 trạm xăng Shell nhỏ và một quán phở chỉ ở mặt tiền trước khi dọn vào tiệm sơn và rồi bị lấy lại sau năm 1975.
Bây giờ tất cả những căn này đều bị phá huỷ để trở thành một ngiht club.
Người cũ thì gần như tất cả đã đi hỏi khu này và bây giờ khó mà biết ai còn, ai mất.
Quý anh chị nào còn nhớ thì có thể cho tôi biết tin nhé.

tt

Giáng Sinh có những câu chuyện buồn về gia đình hay những câu chuyện tình cảm mà đã có lần người ta hay ao ước được làm lại.
Nhưng kỷ niệm có buồn thì cũng chỉ là vết thương và rồi đôi khi ta cũng cần dời qua một bên để tiếp tục chạy theo cuộc sống.
Kính mời quý anh chị thưởng thức một bài thơ nhẹ nhàng của anh Trần Văn Lương viết cho mùa Giáng Sinh năm nay,
Cám ơn anh Lương.
Caroline Thanh Hương


Kính chúc quý anh chị một mùa Giáng Sinh an lạc tràn đầy hạnh phúc.
Xin gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
       Giáng Sinh sao chỉ một lần,
Để người vĩnh viễn lối trần mất nhau.

Cóc cuối tuần:

     Giáng Sinh Ấy Chỉ Một Lần

     (Mọi sự trùng hợp với thực tế ngoài đời chỉ là
        ngẫu nhiên, ngoài ý muốn của người viết)

     Người xưa hỡi, Giáng Sinh lại tới,
     Anh một mình quỳ gối nơi đây,
         Thắp lên ngọn nến cầm tay,
Lắng nghe kỷ niệm bên tai thì thào.

     Phải ánh lửa năm nao tìm đến,
     Để cùng ôn lại chuyện ngày xưa,
         Chuyện về hai đứa trẻ thơ,
Đêm đông năm ấy tình cờ thấy nhau.

     Anh ngoại đạo, lần đầu phá lệ,
     Theo người quen đi lễ nhà thờ,
         Nhìn quanh nhìn quất vu vơ,
Nào hay em chợt bất ngờ ngó qua.

     Em cúi mặt, nét hoa bẽn lẽn,
     Anh bần thần len lén nhìn sang,
         Rộn ràng tiếng thánh ca vang,
Thênh thang lối mộng, nhẹ nhàng cánh mơ.

     Cuối cùng cũng đến giờ tan lễ,
     Em theo chân bố mẹ ra về,
         Anh bàng hoàng tỉnh cơn mê,
Vời theo bóng nhỏ, lòng tê tái sầu.

     Mình cách biệt từ sau đêm ấy,
     Không một lần được thấy lại nhau,
         Trách Trời vẽ chuyện đâu đâu,
Mới mười hai đã biết đau vì tình!

     Rồi khôn lớn, một mình lặn lội,
     Anh lần mò dọ hỏi khắp nơi,
         Áo sờn, guốc vẹt, hồn tơi,
Cánh bèo xưa vẫn mãi trôi phương nào.

     Ngàn câu hỏi xôn xao vần vũ
     Hằng quấy rầy giấc ngủ bao năm,
         Từng mùa đông đến lạnh căm,
Thẫn thờ ánh mắt đăm đăm chân trời.

     Em có phải muốn rời xóm đạo,
     Để làm thân con sáo bay xa,
         Tìm nơi phố thị phồn hoa,
Sẵn sàng thách đố phong ba cuộc đời?

     Hay chỉ phải vâng lời bố mẹ,
     Cùng người thân lặng lẽ lên đường,
         Giã từ đời sống ruộng nương,
Dấn thân vào lối dặm trường xa xôi?

     Em hẳn đã gặp người trong mộng,
     Cùng đắp xây cuộc sống lứa đôi,
         Có khi nao chợt bồi hồi
Nhớ về ai đó xưa nơi nhà thờ?

     Chỉ một phút tình cờ chạm mắt,
     Mà dây oan siết chặt một đời.
         Em giờ đã bỏ cuộc chơi,
Hay như anh vẫn còn bơi giữa dòng?

     Tháng Tư đó, đau lòng mất nước,
     Em có tìm cách vượt biển khơi,
         Để đi tỵ nạn xứ người,
An vui dựng lại cuộc đời phương xa?

     Hay kẹt lại quê nhà khốn khổ,
     Chồng lao tù, con nhỏ đói ăn,
         Ngày ngày kiếm sống khó khăn,
Cùng quê hương chịu nhọc nhằn đắng cay?

     Ngày tháng trổ cánh bay vùn vụt,
     Tuổi xanh đà mất hút từ lâu,
         Anh mòn mỏi đợi mưa Ngâu,
Chỉ nghe thánh thót giọt sầu từng đêm.

     Giờ anh đã bên thềm bóng xế,
     Biết em còn tại thế hay không,
         Có hay anh vẫn chờ trông,
Xác thân còm cõi, tấc lòng héo hon.
                             x
                       x          x
     Con lạy Chúa, cho con được biết
     Người năm xưa cách biệt nay đâu,
         Có còn trong cõi bể dâu,
Hay là thiên cổ từ lâu đăng trình.

     Cơn gió lạnh thình lình buốt mặt,
     Ngọn nến buồn phụt tắt trên tay,
         Phải chăng Chúa muốn cho hay
Người con gái ấy giờ đây không còn?
                             x
                       x          x
          Mộng ước mãi chưa tròn,
          Câu kinh giòn vỡ nát,
          Có chút gì mất mát,
          Trong lời hát đêm đông.
                   Trần Văn Lương
                     Cali, 12/2018

Sáng nay khi lưu lại xong bài thơ này của anh Lương vào trong Blog, thì không hiểu tại sao, tôi lại có bài thơ đáp trả góp vui cho bài của anh.
Hy vọng là lâu ngày không làm thi sĩ thì chữ nghĩa cũng còn chút hương thơ.
Caroline Thanh Hương


Giáng Sinh Nhớ Về Ai.


Bên ngoài trời đã vào Đông
Nhạc lòng đã đứt, lòng vòng thế gian.
Tim con rạn nứt máu tan.
Tìm trong ký ức, không than oán gì.

Ngày xưa con gái xuân thì
Ngày nay mộ đã rì rì cỏ xanh?
Hay là cá đã loanh quanh
Vào trong chậu đẹp, bên đàn con ngoan.

Bóng câu qua cửa bao năm
Đêm nằm ai biết ai thăm nhớ mình.
Ầu ơ con nước làm thinh
Bèo trôi, bèo dạt nợ tình trả ai.

Thuyền trôi theo nước loay hoay
Trằng xưa vàng úa, mây bay chốn nào
Nhớ ai dù thấy nao nao
Tình xưa nay đã đi vào thiên thu.

Caroline Thanh Hương
15 tháng 12 năm 2018.

Đọc thơ của anh Lương lại viết được bài thơ trên máy, gửi quý anh chị cùng đọc nhé.

2 commentaires:

  1. Cám ơn Thầy Đồ Lương đã gây hứng cho chiThanh Hương và tôi Xin gửi bài cảm tác tới nhị vị :
    Đọc thơ nhị vị Hương Lương
    Hứng khởi phát sinh mau lạ thường
    Tiếng sét vô thanh sau ánh chớp
    Hớp hồn đôi lứa trẻ thêm thương
    Mới 12 tuổi còn trong trắng
    Tâm đã đeo đai thự dị thường :
    Nhi Nữ Tình Trường sao ngắn ngủn ?
    Anh Hùng Khí đoảng lại dài thò òng
    Khối óc thi nhân tuy bé bỏng c
    Có thể chứa luôn cả đại dương
    Lạc Thủy nhàm xin bội phúc :
    rom: huongxuan2016@googlegrou
    Lương Hương thi phú thự cao cường
    LTĐQB

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Cám ơn anh Đỗ Quý Bái đã có cảm hứng thơ và gửi tặng bài thơ cho anh Trần Văn Lương và cho bài của tôi.
      Cám ơn anh Lương đã khen tặng bài thơ viết trên máy, vì lâu quá cũng bỏ quên cảm hứng về thơ.
      Dạo sau này, tuy có đọc bài của mấy anh chị sáng tác nhưng không đủ thì giờ để post bài vào Blog và giới thiệu sáng tác tuy có chậm trễ , nhưng vẫn là niềm vui của tôi khi đọc những bài này.
      Kính chúc anh Đỗ Quý Bái và anh Lương một mùa Giáng Sinh vui, khoẻ.
      CB

      Supprimer