dimanche 25 septembre 2022

Bước Chân Vô Định, thơ Trần Văn Lương và nghe nhạc việt Người Đi Ngoài Phố.

Kính gửi quý anh chị một bài thơ khác của anh Trần Văn Lương, Bước Chân Vô Định.

Hằng ngày chúng ta 

tt

Hằng ngày, trong dần dà hơn mấy chục năm nơi xứ người, có thể người quên nhiều hơn kẻ nhớ, tuỳ lứa tuổi mà chúng ta chấp nhận sống xa quê.

Đất mẹ, có khi không còn dịp để quay về, không phải vì không có cơ hội, nhưng tâm tưởng chúng ta có thể cho phép sự đổi thay của một chế độ không thích hạp với cuộc đời trước mà ta đã sinh ra và lớn lên.

Mang tâm sự nặng nề và lòng anh luôn tự hỏi ngày nào ta sẽ có một lối về.

Cám ơn anh Lương và kính chúc anh Lương và quý anh chị một ngày chủ nhật yên vui.

Caroline Thanh Hương

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

  

Dạo:

    Quê người, bóng tối chìm sâu,

Bước chân vô định về đâu đêm này.

 

Cóc cuối tuần:

 

         Bước Chân Vô Định

 

     Lại khăn gói tìm thăm xứ lạ,

     Ham vui đành vất vả trôi lăn,

          Lạ nhà, lạ chiếu, lạ chăn,

Lạ phong cảnh, lạ miếng ăn, câu chào.

 

     Xưa gặp cảnh lao đao mất nước,

     May Trời cho đến được đất lành.

          Về già hai bữa cơm canh,

Bỗng dưng sinh tật, du hành tứ tung.

 

     Dân xứ lạ vô cùng tử tế,

     Vẫn không sao thay thế được người

          Cùng quê, cùng chốn chào đời,

Cùng chung gánh chịu một thời thương đau.

 

     Chiều hấp tấp chìm sau ngõ vắng,

     Thoáng ngần ngừ, vạt nắng trườn theo.

          Gió cùng lá úa trả treo,

Mặc bầy chim nhỏ nhì nhèo trên cây.

 

     Trong giây phút cuối ngày, có kẻ

     Thu mình ngồi lặng lẽ nghỉ ngơi.

          Sáng chiều bận bịu rong chơi,

Ơ hờ chẳng nghĩ đến thời xa xưa.

 

     Dù quá khứ sớm trưa nhắc nhở,

     Tuổi xa trời, ít nhớ nhiều quên.

          Bạn bè cũ được mấy tên,

Dần dà mất hết, bắt đền ai đây.

 

     Chân đói ngủ vẫn ngầy ngật bước,

     Ngỡ còn trên đất nước mình xưa,

          Mơ hồ nghe tiếng võng đưa,

Tưởng chừng thấy bóng cội dừa xa xa.

 

     Văng vẳng tiếng đàn ca vọng lại,

     Thoáng nghe lòng tê tái say mê,

          Nhưng ngay đó bỗng ê chề,

Tiếng ca nào phải tiếng quê hương mình!

 

     Hụt hẫng dứng lặng thinh buồn tủi,

     Rồi ngập ngừng lủi thủi bước đi.

          Côn trùng quanh gót tỉ ti,

Trên vai gió rối thầm thì thở than.

 

     Nỗi phiền muộn miên man thúc hối,

     Chân lơ ngơ rẽ lối không người.

          Dường nghe có tiếng à ơi,

Ngẩng nhìn chỉ thấy đầy trời sao giăng.

 

     Ngôi sao đó phải chăng là mẹ,

     Ngôi sao kìa có lẽ là cha,

          Chẳng nề đất lạ đường xa,

Thương con nên cố bôn ba đi tìm?

 

     Dòng máu nóng về tim vẫn chảy,

     Khối buồn này biết thảy về đâu.

          Trăng đeo đẳng mãi trên đầu,

Bước chân vô định lấm sầu thâu đêm.

                   Trần Văn Lương

                     Chile, 9/2022

 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire