dimanche 18 août 2013

Pierre Chace Yen CHUYỆN TU HÀNH

CHUYỆN TU HÀNH
- Thế nào gọi là tu?
- Khi mình nghe một câu chuyện về một người nào đó, mình không quen biết, không rõ câu chuyện thực hư ra sao, mình không nên vội tin, nhất là không nên loan truyền câu chuyện đó cho người khác.
Như vậy gọi là tu đó.
- Vâng, con xin cám ơn lời nhắc nhở của Thầy. Nhưng nếu mình biết rõ câu chuyện đó có thực, và biết về người trong câu chuyện, thì mình xử sự ra sao, thưa Thầy ?
...
- Sống trên đời này, mình còn chưa biết rõ về bản thân mình nữa là, làm sao dám nói rằng mình biết về người khác. Nay mình thương, mình có cảm tình, mình suy nghĩ như thế này. Mai mình ghét, mình mất cảm tình, mình suy nghĩ thế khác. Còn sự việc xảy ra trên đời, thường có nhiều uẩn khúc, thấy vậy mà không phải vậy, người trong cuộc đôi khi còn chưa hiểu rành rẽ ngọn ngành, huống là người bàng quan.
Bởi vậy, nếu muốn yên thân để tu tập, mình chỉ nên quan sát chính bản thân mình, xem coi mình là người thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác, dễ tin hay sáng suốt, mê hay ngộ, tiến hay lùi, không nên nghe, bàn chuyện thị phi, thiên hạ sự, chẳng ích lợi gì cho sự tu tập, chẳng ích lợi gì cho hạnh phúc bản thân và gia đình. Phóng tâm ra nghe bàn chuyện bên ngoài chỉ làm loạn tâm mà thôi. Nên nhiếp tâm quán xét bản thân.
Như vậy gọi là tu đó. ■
người ngu trên đời này
thường nghe lời đồn nhảm
tin theo rồi loan truyền
phiền não và khổ đau
*
người trí không quan tâm
chuyện thế gian thị phi
không loan truyền tin đồn
tâm an nhiên tự tại ■

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire