jeudi 23 février 2017

Nói có sách, mách có chứng.

Muốn biết về lịch sử một cách rõ ràng nhất là nên nghe người đi qua lịch sử kể lại.

Mắt thấy, tai nghe chưa chắc là đúng hoàn toàn, vì nếu không có nhân chứng thì ai mà biết được đâu là sự thật.

Nhưng ngày nay, qua truyền thông, báo chí, ghi chép, hồi ký từng con người, từng thời đại, mà lịch sử được bảo tồn chân chính hơn bao giờ hết,

Ghét, thương, chê bai hay khen thưởng chỉ cần đi một vòng trên net là tài liệu cứ lù lù mà hiện ra như ban ngày, đố ai cãi được.

Tuy vậy, người mạnh dạn nhất là người ghi lại những dẫn chứng mình nghe, biết, hiểu và truyền lại ý tưởng chân chính nhất của một người thấy sao, nói vậy, thấy bậy không làm theo.

Kính mời quý anh chị đọc một bài viết của Người Lính Già Oregon.

Caroline Thanh Hương

  photo Diapositive1.png

HAI TRƯỜNG HỢP PHẢN PHÉ
người lính già oregon
      Từ lâu, NLGO tui dặn lòng không viết gì nữa về chuyện thời sự liên quan đến Trump –là đối tượng đánh đấm của cái bọn Dân Chủ Mỹ Ti Tiện (có cả vài tên nhà báo An Nam Mít láu cá, văn dốt vũ nát, xách gậy đi theo đánh hôi) và lũ Truyền Thông Dòng Chính Thổ Tả, luôn luôn rình rập cơ hội lớn nhỏ để phá Tổng Thống hợp pháp Donald Trump. Đọc những thứ đó nhức đầu lắm. Bọn họ xem việc chống Trump là một cái mốt hiện đại, cũng như cái mốt cởi truồng đầu thập niên 60 hay phản chiến đầu thập niên 70. Mỗi ngày, bất cứ cái gì phát ra từ cá nhân Trump, kể cả nhảy mũi, tiện nhân nghĩ, cũng được bọn họ hốt lấy, lôi ra mổ xẻ, nói chi những pháp lệnh có tầm vóc an ninh quốc gia. Có đứa cho ông là uống thuốc mọc tóc. Vợ và con cái ông cũng không được tha. Có đứa còn mất dạy cho Melania là “di dân bất hợp pháp”, gốc “gái gọi”, gọi Ivanka là “first wife-daughter” (cf tên hề Bill Maher, CNN) của ông, cốt gây chia rẻ nội bộ gia đình. Có đứa còn đề nghị Bạch Ốc cần mướn một bác sĩ tâm thần. Tiện nhân bỏ qua những chuyện mà quý vị đã quá biết, quá ngấy, qua tivi và báo chí. Bị đánh tơi bời hoa lá, tứ bề thọ địch, thù trong giặc ngoài, như thế, mà Trump không điên là hay lắm rồi. Điều này chứng tỏ sức mạnh tinh thần của ông vững chãi như thế nào.
      Hôm nay, tiện nhân chỉ muốn bàn về hai trường hợp phản phé giữa phe ta. Tránh dùng “phản bội” có tính cách nghiêm trọng, nằm trong bản chất, mà, thực ra, hai đối tượng sau đây chưa dám bộc lộ, sợ bể nồi cơm. “Phản phé” là danh từ bình dân, mô tả một hành động bất lương, có kế hoạch, giữa bạn bè. Có lẽ cũng như quý vị, tiện nhân là chúa ghét những tên phản phé, phản thùng, phản bội, bất kể chúng là ai.
1. Thẩm phán Neil Gorsuch:

      Ông này mới có 49 tuổi, bảo thủ, tiện nhân chưa được nghe tiếng nói (có lẽ phải chờ đến buổi điều trần), nhưng xem qua diện mạo và nhất là cái mặt xương xẩu, môi lúc nào cũng mím lại, tiện nhân thấy ông ta là người khôn lanh, đầy tham vọng, có vẻ tự mãn, nhưng ngấm ngầm, không chính trực, hoặc ít ra không phúc hậu. Lại nữa, nếu người đàn bà thấp bé, xuất hiện đi với Gorsuch là vợ ông, thì tiện nhân thấy thất vọng lắm, vì tiện nhân có thói quen đánh giá tư cách và sự nghiệp của một người đàn ông qua tướng mạo của người bạn đời. Sang vì vợ, lời cổ nhân nói chẳng sai.
      Vừa được Trump thông báo chọn làm làm ứng cử viên TCPV, Gorsuch đã “đi đêm” với một số nghị sĩ Dân Chủ anti-Trumpist, đặc biệt TNS Richard Blumenthal (D-Conn.), tâm sự rằng những lời Trump kết án việc một “so-called judge” (James Robart, tại WA state) bác bỏ pháp lệnh của tổng thống tạm thời cấm vào Mỹ những công dân từ bảy nước, làm ông thối chí (dishearted) và mất tinh thần (demoralized). Blumenthal bèn cố tình tiết lộ những lời thâm cung bí sử này cho công luận biết.   
      Nhưng Trump chơi đòn cao hơn, cũng như các vua Tàu ngày xưa: đem giết sứ giả (shoot the messenger), để dằn mặt đối thủ. “Sứ giả” đây là Blumenthal, và “đối thủ” là Gorsuch. Quả vậy, Trump trên Twitter, đã chỉ trích và hạch hỏi Blumenthal về cái tội nói láo cũ rích từ thời chiến tranh là đã “anh dũng” chiến đấu tại VN, trong khi chỉ nằm nghỉ khoẻ tại DC trong lực lượng Vệ Binh Marine, như vậy, làm sao tin Blumenthal? Trump cũng tuyên bố rằng Blumenthal đã xuyên tạc câu của Gorsuch, vì ông này chỉ nói chung chung, không nhắm cá nhân ai. TNS Ben Sasse (R-Neb) bênh đỡ Gorsuch, cho rằng nếu ông này chỉ trích Trump thì cũng chỉ muốn chứng tỏ sự độc lập của mình mà thôi, chứ không phải để lấy điểm với ai. Độc lập cái gì? Tất cả các thẩm phán liên bang, kể cả TCPV, đều do tổng thống bổ nhiệm, nghĩa là dù muốn dù không cũng đã nhận ơn mưa móc của, và ít nhiều đồng quan điểm với, người đề cử mình. Theo ngu ý, công khai chống lại pháp lệnh của một tổng thống, dù không bổ nhiệm mình, có quyền lực tối thượng, như James Robart, là ba gai, là nổi loạn, là làm chính trị. Muốn thực sự độc lập, ngành tư pháp cũng phải được dân bầu, như hành pháp và lập pháp. Điều này làm tiện nhân nhớ một tin nóng hổi sáng nay, thứ bảy 11/2, rằng tân Bộ trưởng Ngoại Giao Rex Tillerson rất bất mãn với Trump (CNN hay NBC loan tin cũng nên trừ hao 90%), vì tổng thống bác bỏ lời Tillerson đề nghị cho Abrams, là người đã liên tục và công khai chỉ trích Trump, làm nhân vật số 2 tại Bộ Ngoại Giao. Bất mãn hả? Thì hãy từ chức đi! Dám không?
      Trở lại với Gorsuch. Vô lẽ Trump khờ khạo đến nỗi không biết Gorsuch, thực ra, đã phản phé mình? Nội cái việc “đi đêm” với những kẻ thù của boss cũng đáng tội chém rồi, huống chi còn nói năng lung tung, đúng sai chưa cần biết. Chưa nói “ý đồ” dọn đường kiếm phiếu, khá lộ liễu, của Gorsuch: cho phe Dân Chủ thấy mình có tinh thần độc lập, không phe đảng, không theo Trump. Nghĩa là ca bài con cá nó sống vì nước, đại khái, “quý vị bỏ phiếu cho em đi, bởi em cũng chống lão Trump chớ bộ!” Mặc dù vậy, TNS Chuck Schumer, lãnh tụ Thiểu số tại Capitol Hill –là người đã khóc (đàn ông bình thường, dù đẹp trai, khóc trông đã rất xấu, anh già hom hem Schumer này khóc lại càng ẹ hơn) giữa đám di dân bị pháp lệnh của Trump chận lại phi trường New York hơn một tuần trước, và là người mà Trump đã một lần phong cho chức chief clown (tên hề trưởng)– vẫn nói sẽ cương quyết chống Gorsuch, vì không tin ông ta (đúng, không ai tin những tên phản phé).
      Việc những TCPV bảo thủ phản phé những tổng thống đã đề cử mình, hoặc lập trường cố hữu , không phải mới lạ. Kìa, như Anthony Kennedy, được Reagan đề cử, thường bỏ phiếu theo cánh tả, trong số có ba mợ cực kỳ phóng túng. John Roberts, Cộng Hòa, được Bush Con chọn, đã bỏ lá phiếu quyết định, ủng hộ Obamacare. Nhưng không ai chỉ trích “ông chủ”, hay ân nhân, của mình quá sớm, quá dơ, như Neil Gorsuch.     
      Tiện nhân xin lấy mù rua đã cất từ lâu ra phủi bụi, sờ thử một phen nữa, để đoán (đoán sai, cam đoan bồi hoàn tiền đặt quẻ) rằng Gorsuch, sau hành động phản phé này, cuối cùng sẽ nhận được vài phiếu của đám TNS Dân Chủ nhưng có thể mất phiếu của một số Cộng Hòa trung kiên với Trump. Còn Trump, rất nhậy cảm về thái độ trung thành của cấp dưới, đã lỡ đề cử rồi, không thể rút lại tên, sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng sẽ không làm gì hết để vận động hành lang cho anh “phản phé” này, kể cả xúi đám Cộng Hòa dùng kế hoạch “nuclear option” (dựa trên đa số phiếu thuận, chứ không phải 60 phiếu bắt buộc cho một Thẩm phán TCPV), chống lại trì hoãn chiến, filibuster, của phe Dân Chủ. Nghĩa là nếu Gorsuch đắc cử cũng OK, nếu không Trump sẽ đề cử người khác, mà không tiếc nuối.
 
2. TNS John McCain:
      Phải nói ngay, McCain là vua phản phé nhất trong các vua phản phé. Mới đây, vì hiềm khích cá nhân với Trump (đã không cho việc McCain bị VC bắt là anh hùng), ông ta lên tiếng chê cuộc hành quân tìm diệt Al Quaeda tại Yemen tuần trước của tân chính quyền Mỹ là thất bại, vì một người nhái đã thiệt mạng và vài chiến binh khác bị thương. Nội việc này không cũng đủ cho thấy tư cách ti tiện của anh già McCain, càng sống lâu càng cà chớn. Đem an ninh quốc gia và sinh mạng của một chiến binh ra để đổi lấy sự thỏa mãn tự ái cá nhân không là cà chớn, thì còn là gì đây? Dĩ nhiên, Trump đã mau chóng phản pháo, cho cuộc hành quân đó đã thành công, vì một số lớn các tên đầu não Al Quaeda đã bị tiêu diệt và tố việc phê phán của McCain “làm cho kẻ thù bạo dạn (emboldened) hơn”. Quả vậy, cuộc hành quân thực sự nào mà không có thương vong? Rồi tại sao McCain đã câm mồm trước vụ đại sứ Stevens và bốn người khác bị bỏ thí, bị giết tại Benghazi, Lybia, năm 2012, dưới thời Obozo và Hilly?
      Việc McCain phản đảng Cộng Hòa và không bỏ phiếu cho ứng cử viên đồng đảng của mình là có thật. Và nhiều lần. Chẳng hạn, năm 2012, ông ta đã bỏ phiếu cho Obozo thay vì Romney, và năm 2008, là ứng cử viên tổng thống, ông ta đã nhảy rào, bắt tay, o bế các cử tri Dân Chủ, bỏ những cử tri grassroot Cộng Hòa, vì bị thua. Năm 2016, có nguồn tin nói ông ta đã bỏ phiếu cho Hilly, vì thù hận Trump. Trong twitter trả đũa, Trump cũng không vừa, nói “McCain là người thua cuộc triền miên, nên không còn biết chiến thắng là gì nữa” và kể, Mc Cain đã năn nỉ Trump, lúc ấy đang lên, ủng hộ ông ta trong cuộc tái cử TNS tại Arizona, khi nguy cơ thất cử rất lớn, và Trump đã ủng hộ bằng hành động và tiền bạc dồi dào. Không thấy McCain cải chính, nghĩa là điều này có thật. Mà bây giờ vẫn phản phé.
      Sau đây, xin gửi quý vị một bài tiện nhân viết về TNS McCain năm 2014 trên báo Việt địa phương và một bài đăng trên báo Mỹ năm 2000.
I. McCain và VC:                                                                                             
     McCain đang ở Hà Nội (tháng 8, 2014). Còn nhớ năm 1995, ông là con thoi (bình dân hơn, làm nhiệm vụ của “thằng bán tơ” trong Truyện Kiều) của chính phủ Clinton chạy tới chạy lui giữa Hà Nội và DC thảo luận về việc bãi bỏ cấm vận giao thương. Lần này, là con gà mắc đẻ lăng xăng giữa Obozo và VC, để bãi bỏ cấm vận vũ khí sát thương. Để giúp cho Hà Nội thỏa mãn điều kiện nhân quyền, ông khẳng định, “it has progressed on human rights” (VN đã có tiến bộ về nhân quyền, cf Darien News, GA, số 12/8/2014).
     Để được ký hiệp ước TPP với Mỹ (kinh tế, quân sự) và bãi bỏ cấm vận vũ khí sát thương –là điều VC quá thèm và Trương Tấn Sang không quên nhắc Obozo năm ngoái– bọn lãnh đạo VC chắc chắn sẽ thả một số tù nhân, nới tay trong việc bắt bớ... Tuy nhiên, thả xong, chúng nó bắt lại mấy hồi. Đến cả ông phó lãnh sự Mỹ (Mỹ chính cống) tại VN còn bị đánh tơi tả năm nào, nói chi dân thường VN, không được ai bảo vệ. Còn vũ khí sát thương, khi bán, Mỹ nói là để giúp VN giữ đất, giữ biển, chống Tàu Cộng, nhưng VC dùng để bắn vào dân chúng phản kháng, biểu tình, làm sao kiểm soát được?
Hơn ai hết, chúng ta, những người tỵ nạn CS, biết quá rõ về bè lũ VC.
      Khi tiện nhân chia sẻ ý kiến này với một người bạn, qua Mỹ từ 1975, nói rằng Mỹ là “sao mà ngây thơ quá dzậy” đối với VC, anh ta bảo tôi: “Đường lối Mỹ nó cao siêu lắm, mình không biết được đâu”. Tiện nhân im lặng, cứng họng, nhưng trong thâm tâm vẫn cay đắng nghĩ thầm, đúng, Mỹ cao siêu quá nên mới có Hiệp định Paris 1973, mới có ngày 30/4/1975, mới có hàng trăm ngàn sĩ quan VNCH phải đi tù cải tạo, hàng triệu người Miền Nam thành kẻ ly hương, và sau ngày “giải phóng” nhân dân cả nước phải sống trong gông cùm, trong những nhà tù dã man nhất trên hành tinh. Tiện nhân nghĩ thêm: Hay là “cao siêu” đồng nghĩa với “phản bội”?
      Nói đến McCain, tiện nhân nghĩ đến một kẻ thất bại (a loser) trong giấc mộng vá trời, một người mà tiện nhân nhận thấy thay đổi lập trường như chong chóng (flip-flopper, cũng giống như hầu hết những nhà chính trị), kể cả phản thùng (mà Truyền Thông Thổ Tả gọi là maverick, marginal) đối với Đảng Cộng Hòa của mình. Không nhớ lần này là thứ mấy McCain đến VN, có lần cùng với vợ chỉ để khoe nhà tù Hỏa Lò, nơi ông bị giam giữ trong thời chiến tranh, ân cần bắt tay với cai ngục.
      Và tiện nhân sực nhớ một bài đã đăng trên một tờ báo Mỹ địa phương Portland, năm 2000, trong đó khi tranh cử ông gọi người Việt Nam nói riêng và Á Châu nói chung là gook (gây nên phản ứng dữ dội) và sau đó, thua điểm, phải rút lui trước ứng cử viên George W Bush trong cuộc bầu primary sôi nổi và ồn ào của nội bộ Đảng Cộng Hòa.
      Trân trọng xin gửi bài báo tiện nhân đã viết cách đây 14 năm, để quý vị đọc cho vui nhân dịp McCain có mặt tại VN nói chuyện “hòa giải” với lãnh đạo VC –mà người Việt tỵ nạn chúng ta đều biết là một bọn suốt đời gian manh, từ Hồ Chí Minh trở xuống. Và xin xem bài này chỉ là một ý kiến góp phần vào việc tìm hiểu con người thật, tráo trở, của McCain.
NLGO
II. THE McCAIN SYNDROME

julien nguyen

This article was published in The Asian Reporter,  May 9-15, 2000


       For months, I, a damned Gook-American infatuated with the theatre of the absurd, have been watching the entire McCain semi-baroque semi-surrealist tragicomedy with an amalgam of curiosity, amusement, and annoyance. I predicted that, after all, it won’t end happily as required by the genre and expected by the rhapsodic hero. Several times, indeed, when I saw him gesticulate in rapture under salvos of hullabaloos from an hysterical audience, I couldn’t but think of Cervantes’s character, the other warrior who, like him, is armed with big dreams, sets out to fight for reform, and challenges evil wherever he may find it in his sacrosanct crusade. Both look angry and terribly serious. Both, victims of delusion, go around tilting at windmills. Both have eventually failed. One difference: While Don Quixote went on his way quasi solitary on a broken-down horse, our modern knight was riding in a luxurious “Straight Talk Express,” escorted by a brigade of whippersnappers, neo-Sanchos, called to-day news and television reporters, deep-thinkers, commentators, journalists, paparazzi, whose near-orgasmic delirium over their master’s New Hampshire win has surpassed the bounds of phantasmagoria and ridiculousness.
      The game is now over. Yet, I wish I could hear fewer abracadabras from McCain and his people. I wish I could see McCain the Wild Fighter, after having ruthlessly bombarded his opponents from all camps, including his old Vietnamese prison guards, with first-at-mouth street epithets, metamorphose into a gentleman, better mannered, if not better civilized, and less insolent, who would have understood the rules of the game, so as to bow out graciously as did the other runner-up, Bill Bradley.
      In a contest, when you lose, you sit down, no matter how great you think you are, were, will be, or would have been. And shut up. For good and all. Had he done so, then I might have shed some tears upon his misfortune, though still disturbed by his racial slur. But no, the guy and the press continue to spit out tons of nonsenses, to brag more, to become more defiant. Out of anger, bitterness, fiasco, maybe, or face-saving ultimate attempt? In a sense I think Don Quixote’s conduct is better: indeed, realizing the errors of his ways, he returns to his village and forsakes his knight-errantry even at the cost of falling sick afterwards.
      On the contrary, after their favorite’s Super Tuesday enormous drubbings, some brainy analysts from the media race were even saying that McCain the Loser is still the best (how come he didn’t win?) who would have a better chance of beating Al Gore “like a trump” in the fall election. And the loser himself was making it clear that he just “suspended” his campaign and threatening to fight to the end, in the name of ... but in the name of what, exactly? His trademark campaign finance reform, which has failed three times in the Senate, suddenly resurrects from his dead agenda just as a wishy-washy and futile leitmotiv and another political maneuver, among many, aimed at duping his supporters who are always irate with the status quo and hankering after reform, any reform, even the term “reform” itself.
    To raise or not to raise soft money, that’s not a do-or-die deal for the majority of average citizens burdened by monthly bills and daily needs. Instead, that question may interest only the unlucky candidates who couldn’t legally get as much money as their archrival, George W. Bush, and who whined about it.
      McCain must blame himself for his own mishap. His gravest mistake is having sold his soul, in imitation of Faust, to a different kind of Mephistopheles, super-sophisticated, hence more perfidious –the mainstream, liberal media, with no slightest suspicion that he was going to give up all hope of redemption, unlike Goethe’s hero.
      In his ecstasy, he forgot that those people simply exploited him for their love of melodrama and need of entertaining a public blasé with tedious daily routine and avid of hot sensation, eccentricity, even pseudoheroism. In exchange for ephemeral glory and “national phenomenon” title, he had to speak their language, carry their agenda, adopt their tactics, believe they are mighty gods and king-makers, thereby courting and pleasing them at all costs. But sooner or later, they will certainly abandon him for new preys, new stars, since entertainment, like phony love, needs change, or, in their vocabulary, reform. 
     Meanwhile, short of appealing ideas, our naive candidate was forced to sell out his curriculum vitae, come what may, with the media’s deafening fanfare, although private life is no one’s business –a litany we had heard over and over from the very journalists during the Clinton impeachment process. Well, a biography and character on-sale product, that’s very cheap, isn’t it? Prisoner of media above all, he sank irrevocably into the most grotesque narcissism, or egotropic, I had ever seen (did you notice on the background of his ad poster the portrait of himself in a handsome Navy pilot’s outfit?).  Saint John McCain says this, says that. Saint John McCain’s the Prophet, the Crusader, the Martyr, blah blah blah... So he be! But McCain, a war hero? Give me a break. The Vietnam War, decried years ago by a band of draft dodgers and traitors as a dark and shameful chapter in American history, all of a sudden resurges fresh and glittery from its ashes, such as a phoenix, to become a “heroic” memory America should cherish, and be proud of, thanks to McCain’s candidacy. Isn’t that bizarre? I myself, after the fall of Saigon, had enough jinx to spend, like my fellow officers, eight years in the North Vietnamese hellish concentration camps, worse than all Gulag Archipelagos and Hanoi Hiltons combined, drinking the cup of sorrow to the dregs; therefore I know. I know that to survive you must, like the rest of mortals, observe the prison rules, obey the guards’ orders, bow your head before them, confess that you are criminal, etc., which is blameless, perfectly normal, ergo non-heroic. I know that the true war heroes are those who are lying somewhere in the fields, at Arlington, who never returned. Heroism is as dear and sacred as life itself. Abusing the term would profane their immense sacrifice. Indeed, besides “organizing plays and recounting movie plots” (The Oregonian, 3/3/00, A12), what exploit had McCain ever achieved at the Hanoi Hilton, I wonder, which could have promoted him to the rank of war hero, unless “hero” is otherwise defined (i.e being POW becomes ipso facto hero)? The media always enjoys this anecdote: McCain, son of an admiral, had rejected his captors’ offer of premature release in order to deter their propaganda plan. Amazing! A prisoner there can choose to stay or to leave? The reality is that the stubborn and illiterate Vietnamese Communists are too proud of their proletarian origin to be intimidated at all by your ID, genealogical tree, or blue blood. At their mercy you have absolutely no right to accept or to refuse. You must obey, or die. Period. Moreover, such  “premature release,” a mere jest after all, was wilily proposed to all prisoners, sons of admirals or not, as part of the very common carrot-and-stick stratagem, in return for information, confession, or even collaboration the crooked badly needed. Upon our first days in the camps, we were also offered, overtly or in private, the same vain promise. So, in McCain’s case, he might have taken them too much at their word, and consequently imagined he was a VIP; otherwise, if they really wanted to release him, what in the world could prevent them from using force, kicking him out of his cell, and sending him back to his illustrious papa? I suggest that McCain and his fans read the veracious book I’m No Hero by Charlie Plumb (Independence Press, 1973), another shot-down pilot, who spent six years in Vietnamese prisons, and learn the meanings of “heroism” and “honesty”. Plumb wrote, for instance: “The truth of the matter is I don’t even know how to define “hero”, but I certainly don’t feel that I am one. I’m very fortunate.” (p.18). McCain is just very fortunate, like any survivor, like myself.
      As for the myth on McCain’s character, I don’t buy it. How would I believe in and vote for a presidential candidate who, as a POW, had attempted suicide twice in his prison cell out of despair and depression, who back home cheated on his disabled wife while still living with her, by aggressively pursuing “a 25-year-old woman who was as beautiful as she was rich” (The Oregonian, 3/3/00, A13), and who can’t control his permanently overheated temper?  Private matters?  Of course. But that’s precisely your fault, media, because you let him run on biography and past tense, and you made a fool of me with your McCainmania and fiction about his character. Besides, in a great democracy like America, a man of honor doesn’t use any sordid means to reach his political end. The “low road” and the cynical path belong to only shameless opportunists and Machiavelli’s or Nietzsche’s impudent disciples. What bothers me the most in McCain’s tactics is the total lack of integrity and scruples. During the campaign, he proclaimed himself Republican, but at the same time didn’t hesitate to blast his own party establishment as “the death star”, to Al Gore’s delight, for the purpose of dividing Republicans, luring independents, and thus, trying to keep both “le beurre et l’argent du beurre” (the butter and the money of the butter), after the French expression used to characterize Princess Diana and all other tricksters. Isn’t that the peak of ignominy? Finally, how would I respect so mean a candidate who has declared, after three decades, that he still hates his ancient prison guards and “will continue to hate them” as long as he lives, while locking up his mouth on his brokerage missions to Vietnam during the normalization procedure? That man is, I dare say, the supreme incarnation of stinginess, hypocrisy, and vulgarity, for the real object of his hatred must be the regime leaders, sole bête noire responsible for his misery and deserving his malediction, not those petty imbecile guards who had to carry out their superiors’ orders just in the way he did as a pilot bombing their country. Furthermore, dropping bombs, destroying buildings and killing innocent people, then being shot down, captured, beaten and tortured, isn’t that a dramatic scenario reflecting perfectly the fair rules of a war game which one is obligated to accept stoically as a hero would do?  By actually holding a grudge, snarling rancour against the coarse guards, raising Cain about their brutal treatment, McCain only has revealed to the public his naked plebeian personality, thus heavily damaging his candidacy for both “hero” and “president” posts.              
      It’s now time to get rid of the loser (our Vietnamese tradition prohibits from “hitting a man fallen from his horse”). But I will not stop without this little personal note: McCain’s anti-gookism. His derogatory terminology is so obnoxious that I, a Gook from head to foot, can’t get up in the morning without some sort of nausea. I was first, like many from the ten-million-plus Asian American population, shocked, scandalized and outraged, particularly when he declined a timely apology. I hardly believed he was that sick. But in the end, out of magnanimity, I tried to play the Devil’s advocate, convincing myself that such a silly word ejected by the uncontrollable candidate did mean his prison guards, as he defended himself, merely because he did not know well his lexicon. He may not be racist. He just lacks education. However, on that issue, what infuriated me much is the media’s muteness, or near-muteness, and cover-up about their protégé’s blatant racial aspersion, and that’s unpardonable. They all think that Asians are playing a minirole in the American political life, so they don’t care. They are dead wrong. Asian-Americans, usually quiet and peaceful, know when to stand up in time. Their silence speaks more eloquently than McCain did with his most vociferous speeches, and they have long memories.                                                  
      I understand well the American people’s leadership crisis and their craving for heroism, as they are day in day out surrounded by and tired of the mediocre and the cynic. McCain was then rising as their lone star. But, it did not take them long to discover the ravaging symptoms of hallucinosis –a disease associated with the McCain syndrome and striking a large number of McCainmaniacs– for which I see no efficacious therapy but doing away with the most pernicious pathogen: the biased mainstream media.
Portland, April 30, 2000          

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire