vendredi 22 octobre 2021

Caroline Thanh Hương giới thiệu bài thơ Trên Cành Gió Khóc của anh Trần Văn Lương và nghe nhạc phẩm Mây của Phạm Đức Nghĩa.

Kính gửi quý anh chị một bài thơ rất bùi ngùi cảm xúc của anh Trần Văn Lương,

Gió, mây, chợt đến rồi chợt bay, người từ đâu đến và người rồi cũng ra đi.

Có khi lá vàng ngồi khóc lá xanh...

Nhớ ngày nào em gái tôi mời chúng tôi đến thăm em Thuận tại Arcachon, hình chụp trong Youtube bên dưới và một số ảnh chụp về biển rất đẹp.Thế mà em đã ra khơi không hẹn ngày trở lại và tôi vẫn luôn yêu miền biển và luôn nhớ về em trong nỗi nhớ khôn nguôi.

"Gió tưởng chừng thấy lại,

Qua nắng quái lung linh,

Khung cảnh thật thanh bình

Của cuộc tình tỉnh lẻ."

Thơ Trần Văn Lương

Lần đầu tiên nghe cái tên Hoa Nắng, tôi nghe cái tên mà không tưởng tượng được thế nào là Hoa Nắng, cho đến một ngày chợt không hẹn mà tìm thấy những đoá hoa tuyệt vời này, lung linh toả sáng trong nước, dưới ánh mặt trời và hôm nay, tôi biết rằng vạn vật luôn biến ảo cho chúng ta những rung động về thế giới muôn màu.

Em Thuận đã ra đi thật xa, những Em vẫn luôn toả sáng như những chiếc Hoa Nắng muôn màu đang tung tăng trên những con sóng xa khơi.

 

"Trên Cành Gió Khóc

     

Thu lỡ thì rách rưới,

Lá tức tưởi lìa rừng,"

(thơ Trần Văn Lương)

Một chút tâm sự khi đọc bài thơ của anh Lương và dù đêm đã khuya, tôi cũng đã gửi gắm cho Em đọc một bài viết cho bé Minou của chị.

Caroline Thanh Hương

21 tháng 10 năm 2021

tt 

 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

 

Dạo:

     Lần tìm bóng dáng ngày xanh,

Chỉ nghe gió cũ trên cành khóc than.

 

 

Cóc cuối tuần:

 

 

Trên Cành Gió Khóc

     

Thu lỡ thì rách rưới,

Lá tức tưởi lìa rừng,

Chim lách chách không ngừng,

Mây lừng khừng ngái ngủ.

     

Gió quay về chốn cũ,

Ủ rũ ngóng người qua.

Trong nắng xế nhạt nhòa,

Bước ai già run rẩy.

     

Bóng cùng người chống gậy,

Lẩy bẩy dắt nhau đi.

Người lẩm cẩm rầm rì,

Bóng lầm lỳ chẳng cãi.

      

Gió tưởng chừng thấy lại,

Qua nắng quái lung linh,

Khung cảnh thật thanh bình

Của cuộc tình tỉnh lẻ.

              x

          x      x     

Gió xưa thường lặng lẽ,

Nhìn đôi trẻ vấn vương,

Bịn rịn phút tan trường,

Dù lời thương chưa ngỏ.

     

Chợt đầu thu lá đổ,

Pháo đỏ tiễn đò ngang,

Trai hụt hẫng bàng hoàng,

Buồn lang thang bỏ học.

     

Sau chuỗi ngày trằn trọc,

Thân khó nhọc lên đường,

Gội nắng với dầm sương,

Vết thương mình riêng biết.

     

Mấy mươi năm biền biệt,

Người sống chết ai hay.

Riêng gió vẫn về đây,

Trên cành cây ngóng đợi.

      

Để mỗi lần thu tới,

Lại tiếp nối nghẹn ngào.

Hai cánh én ngày nao,

Chưa bao giờ ghé tổ.

              x

          x      x     

Lại một mùa lá đổ,

Gió buồn khổ trên cành.

Cây phượng nhỏ ngày xanh,

Nay đã thành cổ thụ.

     

Và chàng trai năm cũ,

Đà lụ khụ tám mươi.

Người yêu dấu một thời,

Vẫn cuối trời khuất lối.

     

Nhìn tấm thân già cỗi,

Đang gắng gỏi một mình

Từng bước mỏn chông chênh,

Gió trên cành bật khóc.

      Trần Văn Lương

         Cali, 10/2021

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire