Kính gửi quý anh chị bài thơ rất cảm động của anh Trần Văn Lương.
Tuỳ bút Về Với Cát Bụi.
Đoạn thơ dưới đây của anh khóc bạn còn tôi vừa khóc cho em mình vừa mất ngoài một tháng. |
"Nhưng định mệnh có bao giờ khoan thứ,
Chỉ vài hôm mà tin dữ dập dồn,
Bình minh vừa chớm đã vội hoàng hôn,
Trong khoảnh khắc chuông gọi hồn réo rắt."(thơ Trần Văn Lương) |
Ngày đến nơi thiêu xác người, không khí nới đây thật nặng trĩu, ảm đạm. Người ta như nghe bao vong linh chưa siêu thoát bên mảnh đất kế bên nơi thiêu xác người, gọi là Vườn Tưởng Nhớ có rải rác vài cái hủ tro nằm lặng lẽ trên mặt đất xám xịt.
Đây đó những bó hoa rã rượi nằm lăn lóc trong gió bụi, sương đông của người thân mang lại cho người đã ra đi.
Mảnh vườn Tưởng Nhớ này có những người lặng im đứng dưới những cây cổ thụ già, âm thầm tự tình, những gì chưa nói hết hay chưa kịp nói thì bây giờ họ đến đây để như còn có người thân bên mình, dù chỉ là ảo giác.
Đời người như thoáng chiêm bao, đến đây, chốn trần gian để chia sẻ tình cảm gia đình, để sống một kiếp người với bao đau thương sầu lo.Bao thành đạt học vấn, bao tiền tài, của cải còn đó mà người thì lặng lẽ ra đi và mang theo được gì?
Sớm biết thế, thế mà ai ai cũng chắt chiu từng mảnh vụng của cuộc sống, tưởng là vô cùng to tát mà thật ra chỉ là hạt bụi của thế gian.
Lúc con người còn chung sống với nhau thì tình cảm luôn bị hướng ngoại... luôn chạy theo cuộc sống vật chất và quên đi ai cũng cần có tình yêu với người mình yêu dấu nhất, kế đó là gia đình cha, mẹ, anh chị em và con cháu.
Đến lúc cuối và có khi mình còn chưa biết là mình có thể ra đi bất cứ lúc nào thì những gì chưa nói hay không nói cũng sẽ theo mình đi vào thiên thu.
Sẽ không còn cơ hội nào nữa hay sẽ không còn nhớ đến những gì quan trọng nhất là chia sẻ tình yêu đó đến những người yêu thương mình nhất.
Thế đó, rồi thương tiếc cho ai đây, hay chỉ thương cho bản thân mình?
Tôi viết bài tuỳ bút cho ngày lễ tình nhân và dịp anh Lương gửi bài thơ tiễn bạn anh ra đi để mong quý anh chị nào thấy mình buồn, thiếu thốn tình yêu, tình thương thì hãy nhân cơ hội này, nói, viết hay thực hiện hết những gì mình còn cất giữ và mong ước để biến nó thành sự thật và quý anh chị sẽ cảm thấy niềm vui trọn vẹn từ ca´i cho đi và sẽ nhận được bao nhiêu cái cho của mình.
Caroline Thanh Hương
14 tháng 2 năm 2020
Lúc con người còn chung sống với nhau thì tình cảm luôn bị hướng ngoại... luôn chạy theo cuộc sống vật chất và quên đi ai cũng cần có tình yêu với người mình yêu dấu nhất, kế đó là gia đình cha, mẹ, anh chị em và con cháu.
Đến lúc cuối và có khi mình còn chưa biết là mình có thể ra đi bất cứ lúc nào thì những gì chưa nói hay không nói cũng sẽ theo mình đi vào thiên thu.
Sẽ không còn cơ hội nào nữa hay sẽ không còn nhớ đến những gì quan trọng nhất là chia sẻ tình yêu đó đến những người yêu thương mình nhất.
Thế đó, rồi thương tiếc cho ai đây, hay chỉ thương cho bản thân mình?
Tôi viết bài tuỳ bút cho ngày lễ tình nhân và dịp anh Lương gửi bài thơ tiễn bạn anh ra đi để mong quý anh chị nào thấy mình buồn, thiếu thốn tình yêu, tình thương thì hãy nhân cơ hội này, nói, viết hay thực hiện hết những gì mình còn cất giữ và mong ước để biến nó thành sự thật và quý anh chị sẽ cảm thấy niềm vui trọn vẹn từ ca´i cho đi và sẽ nhận được bao nhiêu cái cho của mình.
Caroline Thanh Hương
14 tháng 2 năm 2020
Kính gửi đến quý anh chị
con cóc cuối tuần.
Dạo:
Bạn bè từng đứa ra đi,
Khung
trời xưa cũ còn gì nữa đâu.
Cóc cuối
tuần:
Tro Tàn Trên Xứ Lạ
(Thay lời một cựu học sinh IB 63-64 VT
tiễn đưa người bạn cùng lớp Nguyễn Ngọc
Hội)
Từ trước đã biết ngày này sẽ tới,
Sao vẫn nghe lòng chới với buồn đau,
Tưởng bạn hiền còn lây lất ít lâu,
Để thỉnh thoảng được cùng nhau tâm sự.
Nhưng định mệnh có bao giờ khoan thứ,
Chỉ vài hôm mà tin dữ dập dồn,
Bình minh vừa chớm đã vội hoàng hôn,
Trong khoảnh khắc chuông gọi hồn réo rắt.
Tôi may mắn từ xa về có mặt,
Lúc bạn hiền vừa nhắm mắt xuôi tay.
Nhìn người nằm lặng lẽ tựa ngủ say,
Buồn nhớ lại những tháng ngày đã mất.
x
x x
Trường Võ Tánh nhiều học trò Đệ Nhất,
Phần đông mình chỉ biết mặt nhau thôi.
Ngay những khi tan lớp đến giờ chơi,
Thường vẫn thấy từng nhóm ngồi riêng rẽ.
Tuổi mới lớn, mộng đời còn tươi trẻ,
Ai nấy đều hăng hái vẽ tương lai,
Mong sao vồ được mảnh Tú tài hai,
Dù phải "gạo" mệt nhoài không kịp thở.
Hết thi cử, ngậm ngùi quên sách vở,
Đứa về quê, sớm lấy vợ lấy chồng,
Đứa chiến trường ôm súng giữ non sông,
Đứa khăn gói ruổi giong thành phố khác.
Rồi mất nước, bạn bè mình tan tác,
Đám đi tù, đám lưu lạc tha phương.
Ngày qua ngày, nhớ bạn, nhớ quê hương,
Nhớ phố cũ, nhớ ngôi trường xa cách.
Sau gần bốn mươi năm trên đất khách,
Bọn chúng mình lếch thếch gặp lại nhau,
Nhờ công lao bạn vất vả dài lâu
Quy tụ được những mái đầu bạc trắng.
Nhờ thế biết bạn trải nhiều cay đắng,
Hơn tám năm đằng đẵng chịu khổ hình,
Để vợ hiền, trong khốn khổ điêu linh,
Phải bươn chải một mình nuôi con dại.
Nhờ Trời xanh ngó lại
Cho bạn mình ra trại, được đoàn viên
Cùng gia đình, rồi may mắn vượt biên,
Qua sóng gió, lên đến miền đất hứa.
Tuổi đời đà quá nửa,
Lại bắt đầu tất cả ở phương xa.
Tấm thân tù được giặc Cộng thả ra,
Đang gánh chịu bao nhiêu là bệnh tật.
Dẫu đuối sức, bạn đêm ngày tất bật,
Vì tương lai, luôn vất vả miệt mài,
Chỉ cầu mong cho con cái ngày mai,
Không phải khổ rạc rài như bố mẹ.
Hạnh phúc nở trên đất người quạnh quẽ,
Cả gia đình sống vui vẻ thảnh thơi.
Nhưng Hội ơi, sao nỡ vội xa rời
Khi ánh lửa cuối đời còn tỏa sáng?
Rồi mai mốt khi đến giờ hỏa táng,
Xa xôi gì cũng ráng lết tới nơi,
Để nhìn nhau lần sau chót trong đời,
Nén đau đớn nói đôi lời tiễn biệt.
Những bạn bè thân thiết
Đi về cõi chết, càng lúc càng đông.
Trót mang thân tỵ nạn mất non sông,
Càng sống sót càng đau lòng xót dạ.
x
x x
Đông qua liền đến hạ,
Bụi tro tàn trên xứ lạ cay cay.
Kẻ xa bờ bỏ bến biết có hay
Người ở lại vẫn đêm ngày thương nhớ.
Trần Văn Lương
Cali,
2/2020