Kính gửi quý anh chị những bài đăng trong báo Người Việt, phóng sự về chến tranh Việt Nam và đời sống thực tế bề chuyện nhà cửa tại nước Mỹ hiện nay, năm 2017.
Caroline Thanh Hương
Sự dối trá trắng trợn của truyền thông Mỹ về cuộc chiến tại Việt Nam
*Chelsea Schilling/Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) lược dịch
Nào là hình chụp nhà sư tự thiêu gây bàng hoàng cho người Mỹ vào năm
1960. Nào là hình chụp giám đốc Cảnh Sát Quốc Gia bắn du kích Việt Cộng
ngay tại đường phố Sài Gòn. Nào là hình chụp người con gái nhỏ trần
truồng chạy giữa đường, toàn thân bị cháy do bom napalm… Ðó là những
hình ảnh của cuộc chiến Việt Nam qua ống kính lệch lạc của giới truyền
thông Hoa Kỳ mà ta được biết bấy lâu.
Hình ảnh người lính Mỹ tại cuộc chiến Việt Nam được giới truyền thông
Hoa Kỳ mô tả như là những kẻ nghiện ngập, cuồng sát, giết cả trẻ em.
Ðồng minh của Hoa Kỳ là chính thể Việt Nam Cộng Hòa cũng chịu chung số
phận bị xuyên tạc bởi giới truyền thông Mỹ. Chính thể này cũng được giới
truyền thông Mỹ mô tả nào là tham nhũng, hối lộ, hèn nhát và không đáng
hay không có chính nghĩa để cho người Mỹ hy sinh bảo vệ.
Câu hỏi
đặt ra là những hình ảnh và những lời xuyên tạc trên nhan nhản khắp các
đài truyền hình tại Mỹ, khắp các tờ báo tại Mỹ có thật sự diễn tả đúng
bản chất của cuộc chiến nhằm bảo vệ tự do và ngăn ngừa thảm họa Cộng
Sản, cũng như có nói đúng về thảm cảnh mà người Việt phải hứng chịu
trước thảm họa này?
Hai nhà điều hành và sản xuất phim Richard Botkin và Fred Koster đã
can đảm nhìn vào sự thật của cuộc chiến khi cho ra cuốn phim tài liệu
với tựa đề: “Ride the Thunder: A Vietnam War Story of Victory and
Betrayal,” tạm dịch là “Lội ngược dòng oan nghiệt: Sự thật về chiến
thắng và phản bội trong cuộc chiến tại Việt Nam,”trình chiếu tại
Westminster vào ngày 27 Tháng Ba năm 2015. Bộ phim đưa ra những mẩu
chuyện có thật về tình đồng đội, về lòng quả cảm, về tinh thần quốc gia
cũng như sự hy sinh trong cuộc chiến nhằm ngăn chặn Cộng Sản, điều mà
giới truyền thông Hoa Kỳ cố tình chối bỏ.
Botkin thành thật thừa nhận là người dân Mỹ đã bị giới truyền thông Mỹ lừa phỉnh!
Botkin cho tạp trí mạng Worldnetdaily (www.WND.com)
biết như sau: “Những người lính Mỹ chiến đấu tại Việt Nam cũng quả cảm
can trường không thua kém gì thế hệ trước của họ khi tham dự đệ nhị thế
chiến.” Botkin còn cho biết thêm: “Có cả hàng trăm ngàn sĩ quan Hoa Kỳ
các cấp phục vụ tại Việt Nam lập nhiều công trạng nhưng chỉ có mỗi một
trung úy William Calley là được báo chí bàn đến rầm rộ vì bị kết tội
giết 22 thường dân tại làng Mỹ Lai vào ngày 16 Tháng Ba năm 1968.”
Botkin khẳng định: “Chúng ta cần phải nhìn lại vấn đề cho công bằng,
không thể thiên lệch như vậy.” Sau khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt được
vài năm, Tổng Thống Nixson đã phải thở dài mà thừa nhận rằng: “Không có
sự kiện nào trong lịch sử nước Mỹ lại bị che giấu dối gạt nhiều như
cuộc chiến tại Việt Nam. Một cuộc chiến trước thì bị truyền thông (Mỹ)
xuyên tạc, sau thì bị đánh giá thiên lệch.”
Theo như Botkin tâm sự, nhiều bộ phim khác về cuộc chiến tại Việt Nam
như: “Apocalypse Now,” “The Deer Hunter,” “Good Morning, Vietnam,”
“Rambo,”… hay “Full Metal Jacket” cũng chỉ là những bộ phim có tính giải
trí mua vui, và những bộ phim này không nêu rõ được những gian lao hung
hiểm mà những người lính đã phải chiến đấu hết sức dũng cảm khi đối đầu
trong nỗ lực ngăn chặn thảm họa Cộng Sản.
Nhà làm phim Botkin nói: “Giới truyền thông Mỹ đã mô tả những người
lính Mỹ tham chiến tại VN đã bị lừa để đẩy vào cuộc chiến vô nghĩa, để
rồi khi những người lính này trở về thì họ bị cả xã hội gạt bỏ quên lãng
và bị coi như là công cụ của giới kỹ nghệ sản xuất vũ khí mà thôi. Còn
những người Việt Nam đồng minh của chúng ta (tức Việt Nam Cộng Hòa) thì
lại còn bị mô tả một cách xuyên tạc nặng nề hơn nữa, nào là tham nhũng,
độc tài, hèn nhát, và không đáng để nước Mỹ phải hy sinh cứu giúp.”
Thế nhưng cũng theo nhà làm phim Botkin, cũng là người viết cuốn sách
“Lội ngược dòng oan nghiệt” (“Ride the Thunder”) để rồi từ đó, cuốn
phim tài liệu này được dựng lên, sau khi đích thân ông đi điều nghiên
tại những nơi xảy ra giao tranh cũ của Thủy Quân Lục Chiến (thuộc Quân
Lực Việt Nam Cộng Hòa) cùng các cố vấn Hoa Kỳ trước sự tấn công của Cộng
quân, đều khẳng định rằng mọi xuyên tạc của giới truyền thông Hoa Kỳ
đối với Việt Nam Cộng Hòa là hoàn toàn sai! Botkin giải thích như sau:
“Cuốn phim tài liệu này là cố gắng của chúng tôi nhằm xóa đi những lầm
lạc về cuộc chiến Việt Nam do truyền thông(Mỹ) xuyên tạc, trả lại danh
dự cho những người lính Mỹ tham chiến và đồng minh Việt Nam Cộng Hòa của
chúng ta. Cộng Sản là thảm họa cần phải ngăn chận và sự tham dự cuộc
chiến của người Mỹ chúng ta là chính đáng.”
Vào thập niên 1970, theo chương trình “Việt Nam Hóa Chiến Tranh” của
Tổng Thống Nixon, Việt Nam Cộng Hòa phải tự mình đương đầu ngăn chặn
Cộng quân. Phim của Botkin kể lại câu chuyện có thật bị lãng quên và
chẳng còn ai biết đến nữa về sự can đảm của những cố vấn Mỹ và những
người lính Thủy Quân Lục Chiến của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong một
trận đánh chống lại sự tấn công ồ ạt của Cộng quân theo kế hoạch tổng
tấn công vào mùa Hè năm 1972, nhằm cứu vãn cho quốc gia Việt Nam Cộng
Hòa nhỏ bé này thoát khỏi tình thế nguy ngập.
Người thật việc thật – cuốn phim diễn tả lại diễn biến của trận đánh
tại Ðông Hà, khi Cộng quân với quân số trên 20 ngàn người và 200 chiến
xa đã hoàn toàn bị đánh bật lại bởi một lực lượng chỉ có 700 lính thuộc
binh chủng Thủy Quân Lục Chiến của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và vài cố
vấn quân sự của Mỹ. Sự kiện anh dũng chiến đấu và chiến thắng trên chiến
trường, những người lính Thủy Quân Lục Chiến đã phải chịu đựng sự trả
thù của Cộng Sản Việt Nam như bị bỏ đói và lao động khổ sai trong các
trại tập trung (không luật sư tòa án xét xử)gọi là trại “học tập cải
tạo.”
Cuốn phim tài liệu cũng đề cập lại quãng đời học tập cải tạo của
Trung Tá Thủy Quân Lục Chiến Lê Bá Bình ở Nam Hà năm 1979. Người thủ vai
ông Bình là diễn viên Joseph Hiếu. “Chúng tôi mở đầu bằng hình ảnh ông
Bình trong trại tù tập trung “học tập cải tạo” rồi từ đó truy ngược về
lại quá khứ trước đó của đời ông. Thông qua sự truy ngược đó, chúng tôi
dựng lại bối cảnh Việt Nam sau Ðệ Nhị Thế Chiến, khi ông còn là đứa trẻ.
Chúng tôi cũng phỏng vấn những người Mỹ, những người Việt sinh sống
cùng thời với ông.”
Trung Tá Bình, một quân nhân thứ thiệt khó ai bì, phục vụ 13 năm
trong quân đội và chịu 11 năm tù trong trại tập trung. Bất chấp bao
nhiêu lần bị thương và bao nhiêu mất mát, ông vẫn can trường bình thản
đối diện oan nghiệt. Ông bị thương chín lần và được thưởng huân chương
American Silver Star. Botkin giải thích thêm: “Khi chúng ta tham chiến
tại Việt Nam, mỗi người lính chỉ ở đó từ 12 tháng đến 13 tháng, nhưng
Trung tá Bình thì đối diện chiến tranh từ đầu cho đến cuối. Thông qua
cuộc đời của Trung Tá Bình, tôi hy vọng người Mỹ chúng ta sẽ thấy sự hy
sinh của chúng ta tại Việt Nam là chính nghĩa và cần thiết.” Khi cuộc
chiến đến hồi kết thúc, hàng triệu công dân Việt Nam Cộng Hòa chạy giặc
tìm đủ cách di tản tị nạn Cộng Sản. Bao nhiêu người bị bỏ tù hoặc bị tử
hình.
Những diễn viên của cuốn phim này có rất nhiều người là người Việt tị
nạn Cộng Sản. Nơi mà cuốn phim này được quay, Southern California (miền
Nam tiểu bang California) thực ra cũng đã có 370 ngàn người Mỹ gốc Việt
sanh sống mà hầu hết là những người Việt tỵ nạn Cộng Sản, cựu chiến
binh, thuyền nhân; trong ấy có gần 200 ngàn người Việt định cư tại
Orange County.
Botkin tâm sự thêm: “Ðối với những người Việt hải ngoại tỵ nạn Cộng
Sản, kể lại những oan nghiệt từ cuộc chiến mà họ chịu đựng không phải
chỉ là để kiếm tiền mà là thể hiện lên nỗi lòng u uất của kẻ mất nước,
cảm thấy có trách nhiệm phải nói lên sư thật. Họ chống Cộng tới cùng. Họ
chống Cộng vì họ nhìn rõ bộ mặt thật của Việt Cộng. Gia đình thân nhân
của họ hoặc là bị giết, hoặc là bị tù đày bởi Việt Cộng. Họ mất tất cả
và sẵn sàng bỏ tất cả để có được tự do. Tôi đã bị buộc phải nhìn thẳng
vào sự thật với lòng cảm thông kính trọng họ.” Hệ quả của cuộc chiến tại
Việt Nam, cũng theo nhà làm phim theo Botkin, đã giúp toàn khối Ðông
Nam Á và Á Châu né tránh được thảm họa Cộng Sản vốn lúc ấy đang lây lan
mạnh, cũng như để họ có hòa bình ổn định và phát triển.
Botkin nói: “Khi chúng ta đổ bộ lên Việt Nam năm 1965, du kích Cộng
Sản đã gây rối ở Philippine, Mã Lai, Indonesia và Thái Lan. Bất chấp bao
nhiêu lời xuyên tạc từ truyền thông như đã nghe đã thấy, sự hiện diện
của Hoa Kỳ tại Việt Nam đã giúp trì hoãn sự bành trướng của thảm họa
Cộng Sản và khiến nền kinh tế của những quốc gia kể trên có thời giờ
chấn hưng và phát triển để có thể đủ sức tự mình thoát khỏi ảnh hưởng
của Cộng Sản. Tôi hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không có nỗ
lực của người Mỹ chúng ta tham chiến tại Việt Nam thì các quốc gia này
không được như ngày nay.” “Và đối với nước Mỹ chúng ta ngày nay,” Botkin
bàn thêm, “Chúng ta đang loay hoay tìm lại chính mình. Biết bao nhiêu
người Mỹ trong chúng ta nghĩ rằng đất nước mình là một quốc gia ác độc
tàn nhẫn (cũng bởi do truyền thông Mỹ gây ra) nhưng trên thực tế, nước
Mỹ chúng ta là ánh sáng của nhân loại, người Mỹ chúng ta là biểu tượng
của nhân bản tốt đẹp cho thế giới.”
Rồi ông Botkin khẳng định: “Chúng ta đã cứu thế giới vào thời Ðệ Nhị
Thế Chiến, chúng ta đã cứu Nam Hàn khỏi thảm họa Cộng Sản cũng như đã cố
giúp Việt Nam ngăn chận Cộng Sản khi tham chiến ở nơi này.”
(26.5.2017)
Giá tăng, nhưng nhiều người vẫn không bán được nhà
(CNBC) – Cả giá nhà lẫn nhu cầu về nhà ở đang gia
tăng, và các địa ốc viên đang chật vật tìm người muốn bán nhà. Những
điều đó có vẻ như là một mơ ước đối với bất cứ chủ nhà nào muốn bán nhà.
Tiếc thay, gần 3 triệu chủ nhà vẫn không thể bán được căn nhà của họ.
Theo CoreLogic, gần một chục năm sau khi thị trường nhà đất khởi sự
hồi phục, 5.4% mọi bất động sản có vay tiền thế chấp vẫn ở trong tình
trạng nợ nhiều hơn trị giá căn nhà của họ. Tuy nhiên tỉ lệ đó đã cải
thiện nhiều so với một năm trước đây, khi 7.1% các bất động sản có thế
chấp ở trong tình trạng nợ nhiều hơn trị giá nhà.
Kể từ
khi giá nhà liên tiếp sụt giảm, xuống tới mức thấp nhất vào năm 2009,
các chủ nhà đã chứng kiến những gia tăng có vẻ đều đặn về trị giá căn
nhà thuộc về họ (home equity), tức trị giá thị trường của căn nhà trừ đi
số tiền mà họ còn nợ, những gia tăng này trở nên vững chắc kể từ năm
2013. Trong năm ngoái, các chủ nhà gia tăng tài sản bị cầm cố của họ
tổng cộng khoảng $766 tỉ.
Trong ba tháng cuối cùng của năm 2009, hơn một phần tư mọi căn nhà
còn nợ tiền thế chấp ở trong tình trạng nợ nhiều hơn trị giá nhà (equity
âm). Trên toàn quốc, các chủ nhà tính chung vẫn phải cần $284 tỉ mới
cân bằng được tiền nợ và trị giá nhà.
Trị giá căn nhà thuộc về các chủ nhà đã lên tới $8 ngàn tỉ trong tam
cá nguyệt thứ nhì của năm 2017, tức hơn gấp đôi so với mức được ghi nhận
chỉ mới năm năm trước, theo ông Frank Martell, chủ tịch kiêm tổng giám
đốc của CoreLogic. Sự gia tăng nhanh chóng về equity không những giảm
bớt rủi ro cho các ngân hàng thế chấp mà còn hỗ trợ sự chi tiêu của giới
tiêu thụ và sự phát triển kinh tế.
Sự gia tăng equity cũng giúp ích những người đang gần như mắc nợ
nhiều hơn trị giá nhà, có nghĩa họ có một ít equity trong những căn nhà
của họ nhưng không đủ để trang trải phí tổn trong việc mua nhà mới, hoặc
ngay cả phí tổn dọn nhà hoặc thuê nhà. Gần 710,000 bất động sản có
equity chưa tới 5%.
Equity âm là một trong những lý do chính giải thích tại sao có ít nhà
bán như vậy. Số nhà bán trên thị trường lại sụt giảm trong Tháng Tám,
theo Hiệp Hội Địa Ốc Toàn Quốc (NAR) sự sụt giảm lên tới hơn 6% so với
một năm trước.
Với thị trường việc làm đang mạnh, tình trạng nhân khẩu thuận lợi và
lãi suất thế chấp nhà ở mức thấp nhất, tạo thuận lợi cho khả năng mua
nhà, thị trường mua bán loại nhà hiện hữu đáng lẽ sẽ tăng vọt thay vì
diễn ra ì xèo, theo bà Svenja Gudell, kinh tế gia trưởng của Zillow, khi
phản ứng trước báo cáo của NAR về tình trạng mua bán nhà yếu kém. Tất
cả những yếu tố đó đáng lẽ sẽ có hiệu quả thúc đẩy, nhưng chúng đang bị
đè nén bởi sự kiện giản dị là có rất ít nhà thực sự được cung cấp trên
thị trường để mua.
Bà Gudell ghi nhận rằng một nửa số nhà được cung cấp trên thị trường
nhà bán có giá cao, không đáp ứng được nhu cầu mạnh nhất ở mức giá thấp
hơn.
Tình trạng equity âm, cũng như mọi điều khác trong ngành địa ốc, thay
đổi tùy theo thị trường địa phương. Các thị trường với số bất động sản
còn nợ thế chấp và có equity âm là Miami (14.7%), Las Vegas (12.2%),
Chicago (10.8%) và vùng đô thị thuộc Washington D.C. (7.2%).
Ngoài ra, mặc dù nhà trống trải vì con cái đã ở riêng, nhiều người
thuộc thế hệ hậu chiến vẫn ở lại những căn nhà lớn của họ, và theo bà
Gudell, đó là lý do tại sao tình trạng thiếu hụt nhà không cải thiện. (N.N)
Trại Hướng Đạo Việt Nam ở Nam California
Dân Huỳnh/Người Việt
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire