(tiếp theo)
Cha sinh mẹ đẻ, chưa
bao giờ gã tới nơi oai nghiêm, sang trọng vậy. Khắp buồng kệ sách
bóng loáng xếp toàn kinh điển toàn tập. Từ Mác, Lênin, Xíttalin, Mao Trạch Đông
... tới Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh...chẳng thiếu cha nội nào. Rồi kinh tế, luật pháp, nghị
định, thông tư đóng thành tập....gì cũng có, làm gã sợ hơn cả hàm răng cọp nhồi bông ngoài phòng khách.
Nhác thấy gã, đồng chí Chủ tịch tỉnh
phẩy tay cho ngồi rồi cúi xuống cặp hồ sơ dày cộp thư ký mới xếp thêm tập công
văn. Gã liếc trộm chiếc chặn giấy hình con nhân sư đá quý xanh biếc, chiếc
điện thoại cổ vàng choé (chắc lấy từ dinh tỉnh trưởng cũ), lọ bút sơn mài khảm
xà cừ con công múa...tạo nên vẻ quyền uy và cho dù phòng mát rượi máy lạnh,
gã vẫn vãi mồ hôi trong chiếc ghế bằng gỗ
quý ngồi lọt thỏm .
Sau cùng quan đầu tỉnh cũng ngẩng lên, gã
bủn rủn khi đôi mắt sắc lạnh xoáy vào mặt như khoan sâu tới gan ruột. Sợ thật,
mắt quan như mắt rắn mà lại xanh lè như mắt mèo, gắn trên mặt lưỡi cày, da mai
mái, mẹ kiếp, “đầy tớ của dân” mà dị
hình dị dạng thế này thì chết...ông chủ.
“ Anh yêu con gái tôi thiệt không ?”
Ôi chao, giọng nói cũng hãi hùng
không
thua ánh mắt - chì chiết sắc lạnh y như huấn thị cấp dưới. Nhưng mà...sợ
đéo gì, mình có phải là lính lão đâu, mình nắm trong tay con gái lão
kia mà,
nghĩ vậy gã mạnh bạo :
“ Thưa chú…cháu yêu Kim Anh bằng
cả...trái tim ạ ...”
Ông quan cười nhạt :
“ Trái tim ? Trái tim thì có cái chó gì
?”
Ừ nhỉ, trái tim thì có cái đéo gì,
không chia ba phần tươi đỏ như cha Tố Hữu, trong tim gã , “đảng” chẳng có
mà “em” cũng không, vậy mà dám mang doạ
đồng chí cán bộ cấp cao thì thật mang con nít doạ mẹ mìn. Quả nhiên ông quan
tỉnh sầm mặt :
“ Tôi hỏi anh có định cưới con gái
tôi không ? Bao giờ thì cưới ? Cưới xong trung thành với nó không ?”
Đồng chí Chủ tịch nói như bắn súng làm gã
hoảng hồn :
“ Dạ có cưới ... có trung thành ạ ?”
“ Có gì làm bằng ?”
Í chết cha, phải có cái gì bảo chứng
nữa kia ? Gã rồi rít :
“ Dạ cháu xin thề, xin thề...”
Ông Chủ tịch nhăn mặt như nhai phải cái
xác ruồi trong bát phở. Ông vốn quá dị ứng
với hai chữ “xin thề” vì đã dự quá nhiều lễ kết nạp đảng trong đó câu thề được
hô thật long trọng để rồi theo gió bay lên trời cả. Ông vứt ra tờ giấy cây bút
ra lệnh :
“ Viết đi...”
“ Viết cái gì ạ ?”
“ Cam đoan thực hiện những điều anh nói nếu
không phải bồi hoàn mọi chi phí và chịu pháp
luật trừng trị…”
Ối trời đất ôi, cha sinh mẹ đẻ chưa khi nào có cái thứ “cam đoan” lạ đời thế , các quan bao giờ cũng đòi hỏi quái gở như bố
người ta. Nhưng ký thì ký , cưới chắc gì
đã ở với nhau, ở với nhau chắc gì đã trọn đời , vài ba năm nữa “bố vợ” hưu thì giấy cam đoan vứt sọt rác.
Gã lý sự thế rồi viết nhoay nhoáy
và ký một phát trước ánh mắt trừng trừng của quan đầu tỉnh. Ông cầm tờ giấy lên
xăm xoi từng chữ chẳng khác đọc hợp đồng kinh tế trong đó ông có ăn phần trăm
trước khi hạ bút ký . Có điều bản hợp đồng này, đối tác lại là thằng nhãi ranh,
mặt mũi tuy khôi ngô nhưng đầy ranh ma,
quỷ quái. Ông thừa kinh nghiệm loại người
này, xun xoe nịnh nọt đấy, vậy mà
xa xẩy đôi chút là xúm vào đá ông xuống bùn. Nhưng thời đồ đểu này, đào đâu ra thằng
vừa đẹp trai, vừa tử tế, yêu thương bất vụ lợi
đứa con gái xấu như ma của ông.
Ôi chao sao nó giống mẹ nó thế ?
Vừa lùn, vừa đen lại cả mập nữa. Mà cũng may nó không giống thêm cả ông, nếu
không, các thêm ba cái biệt thự, bốn cái trang trại cũng chẳng thằng nào dám rớ
tới. Ông cất kỹ tờ giấy vào ngăn kéo như
sợ rơi mất chữ rồi quay ra :
“ Xong rồi, ra đi...”
Gã giật lùi ra cửa, nhẹ cả người thoát khỏi phòng quan phụ mẫu
kiêm bố vợ tương lai. Mẹ kiếp, đời đểu thật, hỏi vợ mà quá xin việc, mà
mình có đòi hỏi gì đâu, cha lôi mình vào chớ, giấy má đã vậy ,
còn cưới hỏi sao, hồi môn thế nào ? Gã
còn đang nghĩ ngợi lung tung, chợt có người vồ lấy mình. Hoá ra tiểu
thư, cô rối
rít :
“ Xong rồi, xong rồi phải không anh ?
“ Xong cái gì kia ?”
“Thì chuyện chúng mình ấy. Ba cho em
coi cái giấy anh cam kết rồi...”
“ Giấy má vậy rồi sao ?”
“ Ba chỉ giải quyết về nguyên tắc thôi, còn thực hiện thế nào là má ...”
“ Ối giời, lại còn thế nữa kia ? “
“ Thì ba ra chủ trương, đường lối,
má thực hiện...Giống như Đảng với Nhà nước
ấy...”
Vậy sẽ còn màn gặp Nhà nước- tức mẹ
vợ nữa. Gã thở hắt ra :
“ Gặp ba em anh đã muốn dứt thở rồi, gặp
má em nữa chắc ...chết...”
Lập tức tiểu thư ôm lấy cổ gã an ủi :
“ Ngốc ạ...anh đã gặp ba ký giấy cam kết rồi,
gặp má chỉ có mỗi việc nhận...lì xì thôi...”
Tim gã nảy thình thịch :
“ Lì
xì cho anh ? Bao nhiêu ?”
Cô tiểu thư rũ ra cười :
“ Ngốc ơi là ngốc...bộ anh tưởng lì xì tiền sao ? Còn hơn cả tiền nữa
kìa. Đến tối tới phòng làm việc của má khắc biết...”
Gã trố mắt :
“ Má em cũng có phòng làm việc ?”
“ Có chớ, bao nhiêu văn tự, giấy tờ, sổ sách đều ở đó...”
Tối hôm đó, mới tới trước cửa “phòng làm việc
của phu nhân quan đầu tỉnh“ , gã đã nghe léo nhéo :
“ Không, con không lấy cái ở Bình Phước đâu, vừa xa Sàigòn lại vừa vẻn vẹn
có 5 hecta...Mẹ đổi cho con cái ở Long Thành ấy, còn tiện đường đi tắm Vũng
Tàu...”
“ Thôi đi cô, cái Long Thành những hơn
trăm hecta . Còn giành cho ba má dưỡng già chớ...”
“ Ba má còn bao nhiêu tiền đô tiếc gì cái
trang trại khỉ ho cò gáy...”
“ Thôi được, cô cứ đề xuất tôi sẽ đưa ba cô
duyệt...”
“ Thế còn nhà Sàigòn ?”
“ Thì căn hộ cao cấp chung cư Ngô Gia Tự đấy.
Có thang máy, máy lạnh, bồn tắm...đủ thứ hết. Má mới đi coi tuần rồi...”
“ Ứ...không
chung cư đâu, biệt thự nhà vườn kìa...”
Ối trời , cái giá được trả cho việc lấy vợ
xấu quả là cao không ngờ. Mà đó mới “phần cứng” , còn quan hệ, quyền lực...trong
“phần mềm” của ông Chủ tịch tỉnh mới vô
giá. Từ đây tha hồ gom thầu, bán thầu, chạy “dự án”, bán quota... Tương lai huy
hoàng bỗng chốc mở ra cho gã sinh viên tỉnh lẻ, mới đây còn ngồi vỉa
hè ăn cơm đĩa, uống trà đá khiến gã mạnh dạn hẳn bước vào “phòng làm việc” mẹ vợ
tương lai.
Quả như lời tiểu thư , choán cả
góc phòng chiếc bàn rộng mênh mông, trên sổ sách, giấy tờ , đèn bàn, máy điện
thoại vàng choé loá cả mắt. Mẹ kiếp, đầu một rúm chữ mà xài cái bàn viết to tổ
chảng, nghe Kim Anh khoe hồi trên bưng bà được bằng khen vì vừa nấu bếp vừa
xoá nạn mù chữ, làm cả cơ quan đạt trăm phần trăm biết đọc biết viết.
Gã đưa mắt nhìn dãy két sắt kê
sát tường, trong đó hẳn hàng chồng đôla, tiền Việt, chứng khoán, sổ bảo hiểm,
giấy cổ phần công ty, rồi vàng thoi, vòng, nhẫn , hột xoàn, văn tự nhà đất,
hợp đồng làm ăn và chắc chắn cả ...đơn khiếu tố nữa. Đù má, hai mươi lăm năm ngồi
ghế quan đầu tỉnh, đức ông chồng vơ vét, móc túi dân sơ sơ cũng vài trăm tỷ.
“ Nào ngồi xuống, ngồi xuống ...tự
nhiên, vô tư mà...”
Phu nhân
cười hắc hắc, nhìn con gái con rể ngồi sát nhau trên băng ghế nỉ. Ôi
chao , sao cái “độ tương phản” đậm đến thế. Một thằng mặt hoa da phấn như ca sĩ
Hàn Quốc, một con ... Chung Vô Diệm còn gọi
bà ngoại. Vì sao kết hợp được nhỉ ? Không
phải vì tình . Còn cái gì nữa ? Ông trùm Năm Cam nói rồi . “ Cái gì không mua
được bằng tiền thì mua được bằng nhiều tiền...”
và phu quân bà kén rể đúng theo chân lý thời đại đó...
(còn tiếp)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire