caroline thanh huong

caroline thanh huong
catbui

Libellés

mardi 19 janvier 2016

Đọc và nghe đọc truyện ngắn Giá Của Bánh Giò của Nguyễn Trí.

Kính gửi quý anh chị truyện ngắn với lối hành văn mới.

Chúng ta đọc để thấy xã hội thời trước 1975 và bây giờ có gì khác nhau không.

Caroline Thanh Hương



Giá của bánh giò – Nguyễn Trí


Cư dân khu Cầu Ngang chưa hết mừng vì đàn anh Chín Cường bị hốt cốt với vô vàn tội trạng. Nào tàng trữ vũ khí, những hai khẩu K59 và trên năm mươi viên đạn, thêm một túi ma túy tổng hợp tục gọi hàng đá và cả nửa ngàn tép heroin… lại tiếp tục mừng với cái chết của kẻ kế thừa Bo Anh. Bo chết thảm chi xiết kể, nó chạy mô- tô 125 phân khối tông hết lực vô đít một chiếc mười tám bánh. Đầu cổ của chiếc xe tanh bành, còn đầu Bo Anh thiếu điều lìa khỏi xác. Mừng ơi là mừng. Xin thề, dân Cầu Ngang ai không mừng xin đi đầu dưới đất.
Bo Nhỏ là em út Bo Anh, nó hiền hậu, đẹp trai. Quan trọng nhất nó có nhiều tiền. Di động nó xài lắm em ao ước. Mấy cái quán cơ động trước cổng trường quý Bo Nhỏ lắm. Bo xài, bao chúng bạn xộp như ông hoàng xứ Ba Tư. Nó có bồ luôn rồi đó. Nhỏ bạn cùng lớp kết Bo Nhỏ lắm. Nhỏ cũng kết lại vì tóc bồ dài, mũi bồ cao, da bồ trắng… xinh ơi là xinh. Người vậy thích mình ngu sao mình không thích lại? Vậy là hai đứa ra một cặp.
Nhỏ tên Hương. Nhiều thằng thích Hương lắm. Hiếu cũng vậy. Cái nầy người lớn nói đồ con nít quỷ, mới nứt mắt mà bày đặt yêu với đương. Mà cái thời gì kì vậy kìa? Mười ba mười bốn yêu là sao? Hỏi vậy mà cũng hỏi.  Không nghe ông bà ta xưa dạy nữ thập tam nam thập lục đó sao? Thằng Hiếu thích con Hương chuyện cũng thường thôi, thắc mắc làm chi cho mệt xác. Con nít yêu có kiểu của con nít. Thăng Hiếu ghẹo đến nổi nhỏ Hương phát khóc luôn.
Thấy mắt bồ mình đỏ quạch Bo Nhỏ hỏi:
– Ai ghẹo Hương vậy?
– Thằng Hiếu chớ ai vô.
– Hiếu nào?
– Hiếu ở Ấp Xóm  Gốc.
– Nó làm sao?
– Nó bẹo má Hương.
Bo Nhỏ nóng mũi, nó chận Hiếu lại:
– Ê cu, lại biểu coi. Mầy ghẹo nhỏ Hương lần nữa là tao tương vô mặt à.
Hiếu bị xử trước mặt người thương nên cũng quê nhưng nhát hít nên bỏ đi. Hiếu đem chuyện nầy méc lại với anh ruột là Quang. Quang là em út của anh Hùng, dân chơi thứ dữ Ấp Xóm Gốc.  Nghe nói có thằng đòi đánh em mình Quang liền nổi máu yêng hùng:
– Mày để đó tao xử cho.  Ghẹo đến dân xóm gốc là uống mật cọp à.
Nói rồi móc di động. Lát sau, hai dân chơi xâm mình vằn vện trên chiếc trăm phân khối đôn dên xoáy lòng  đến. Vậy là cả ba cùng hai xế phóng đến trung học cơ sở Y. Chúng thị uy bằng cách nẹt ga ồn ỉ. Hiếu đang ngồi trước một xe di động bán trà sữa trân châu. Quang hỏi:
– Thằng nào đòi đánh mày chỉ tao coi.
Thấy có anh, Hiếu cũng hùng như người hùng, đúng lúc Bo Nhỏ chở Hương đến bằng xe đạp. Hiếu chỉ Bo Nhỏ:
– Thằng nầy nè anh Quang.
Quang chận đầu xe đạp:
– Tại sao mày đòi đánh thằng Hiếu? Nói. Bằng không tao đập chết mày à.
Bo Nhỏ mặt cắt không còn giọt máu vội xuống xe bỏ chạy. Quang chỉ đạo:
– Mày đập nó cho tao Thành. Có gì tao chịu cho.
Du côn được gọi là Thành chạy theo, nó tương cú đấm thẳng vào mặt Bo Nhỏ. Một, hai rồi ba cú, thêm cái đá… Mấy chủ xe lưu động vội chạy tới xô ra. Cái mặt Bo Nhỏ đầy máu. Cả ba thằng du côn thắng thế lên xe rồ ga vọt…  Con bồ nhỏ vừa lau máu cho anh Bo vừa thút thít khóc. Một lát Bo móc điện thoại ra và lại à lố à lô.
Cũng nhanh như sao xẹt. Một xoáy nòng đôn dên khác ầm ỉ đến, trên xe là ba mạng. Không bảo hiểm bảo hiếc chi, đầu cổ cả ba không một cọng tóc, thêm cái cởi trần và mình mẩy xanh đỏ tím đen vết xâm mỹ thuật. Xe dừng lại, một anh rất chi đại ca hất hàm:
– Thằng nào đánh mày? Có sao không?
Bạn học Bo Nhỏ trả lời:
– Băng thằng Quang ở Ấp Xóm Gốc.
– Được rồi. Để đó tao lo cho, mày về đi, bữa nay nghỉ học.
Nói xong rú ga nhận còi inh ỏi. Bọn học trò nép sang một bên nhường đường cho thứ thiệt. Bọn nầy cũng ghê gớm dữ a. Đã không mũ bảo hiểm còn tống ba, quả không coi luật pháp ra gì.
– Ai vậy? –  Một chủ xe lưu động hỏi.
– Bo Em chớ ai.
– Thấy bà nội anh em thằng Quang rồi, dám vuốt râu cọp dữ.
Bo Em hết tốc lực lao theo bọn du côn đánh Bo Nhỏ. Đường sá trong lô cao su ngoằn ngoèo, tuy chật hẹp nhưng được cái mát mẻ. Cả ba dừng xe hỏi thăm:
– Anh ơi cho hỏi thăm nhà Quang Hiếu?
– Quang đây, bọn mày hỏi cái gì?
Ở trong nhà hai thằng xâm mình bước ra, trên tay mỗi thằng cầm một cây chĩa đâm ếch. Mặt cả hai sát khí đằng đằng. Bo Em hỏi:
– Cho em hỏi sao lúc nảy mấy anh đánh em của em.
Quang lớn giọng:
– À… thích thì đánh. Bọn mày muốn gì? Xét cần tao chơi luôn, xứ tao bây muốn làm cha hả? Ê Hải, đưa cây chỉa đây tao…
Thằng tên Hải đưa cây chỉa, Quang móc di động:
– A lô… Anh Hùng hả? Dạ em đây… Quang đây anh… dạ có ba thằng xâm mình đến nhà sinh sự… anh về nhanh nghe, em chờ…
Quay qua bộ ba đầu trọc Quang gằn giọng;
– Tụi mầy nghe danh Hùng Tỵ chưa? Xét cần tao cho cả ba thằng bây ăn chỉa.
Và đại ca Hùng Tỵ trên Elắc trờ tới, chưa kịp đá chống xe đại ca đã vồn vã mặt mừng và tay bắt:
– Ủa, đi đâu đây anh Bo?
Bo Em hất bàn tay Hùng Tỵ, chỉ vào Quang và gằn giọng:
– Thằng nầy mới đòi đâm tao bằng chỉa, em út của mày hả?
Hùng Tỵ chối biến:
– Dạ, đâu có anh, bọn nầy cùng xóm với em thôi.
Bo Em bước lại gần Hùng Tỵ rồi vung tay xáng bạt tai vô mặt đại ca. Bốp, bốp, hai má Hùng Tỵ lảnh trọn. Nhìn Quang và hai thằng xâm mình Bo Em cười cười:
– Đừng có trốn nghe mấy con.
Cả bọn mặt xanh như đít nhái nhìn theo chiếc xoáy lòng đôn dên.
*
Cả gia đình của Quang từ cha má đến bà con hai bên nội ngoại rụng rời tay chân. Ông cha lôi thằng con vô nhà:
– Tại sao mày đụng đến tụi Cầu Ngang? Đầu đuôi kể tao nghe coi…
Quay sang vợ ông chồng ra lệnh:
– Nhờ ai đó lên trường chở thằng Hiếu về gấp… Trời ơi là trời mày biết danh anh em thằng Bo mà sao dám đánh đổ máu em nó.
Cũng rất nhanh, tin dữ đưa về. Bo Nhỏ bị vẹo sống mũi. Phải chuyển đi Đa Khoa để điều trị. Làm sao giờ? Phải đến nhà người ta mà tạ tội. Ai đi? Đến, thằng trùm du côn cho một mã tấu thì sao? Chủ nhà nói với bạn cùng xóm:
– Ông đi với tui đến nhà Bo Em được không?
– Cho tui xin hai chữ bình an đi ông. Ông nhờ cả ấp xóm gốc nầy ai dám đi với ông là tui chết liền… À mà…
– Sao?
– Ông nhờ thằng Hội thì may ra… Phải giải quyết cho yên vụ đánh đấm nầy, đừng để họ phát đơn kiện con ông đánh người gây thương tích, bể ra là thằng Hiếu bị đuổi học cho ông coi.
Một hàng xóm khác xen chuyện:
– Họ kiện là may, sợ không kiện cáo gì mới mệt. Bo Em chơi luật hè phố là chết cha.
Lo sốt vó, gia chủ vội chạy đến nhà Hội. Nghe qua công an Hội gật:
– Được rồi để con đi với chú. Con ông sao ẩu tả quá, đánh nhau ngay trước cổng trường. Ông lo làm giàu vừa thôi, để mắt tới con cái một chút. Bể chuyện ra lúc đó tiền tỷ cũng bỏ.
Thật là nguy.  Bo Em chả nói chi đến chuyện bồi thường cơm thuốc cho Bo Nhỏ. Cả ba má nó cũng không phiền hà lấy một tiếng. Lại nói:
– Thôi, cũng có qua nên có lại, thằng Bo Nhỏ không đòi đánh bạn thì làm sao có cái vụ méc… anh đừng quan tâm làm gì cho mệt. Đâu có bao nhiêu tiền thuốc mà bồi với đền.
Cả Hội còn cảm thấy có chi đó bất trắc trong cách ứng xử nầy. Thời buổi nào cũng vậy thôi, chuyện ân đền oán trả trong bóng tối luôn hiện diện. Người ta kiện cáo vậy mà dễ, là vẫn còn tôn trọng luật pháp. Đằng nầy vui vẻ đãi bôi cho qua chuyện, rồi khi mọi thứ yên ắng lúc ấy mới có những tai ương hết sức bâng quơ đổ trên thân phận ai đó, biết vậy mà đành chịu.
Cha má thằng Quang sợ điếng người. Trước mắt là cho thằng Quang trốn lên Đà lạt ở với cô nó một thời gian xem sao. Còn thằng Hiếu? Không lý nghỉ học à? Càng nghĩ càng rối chứ không chơi.
Đúng lúc ấy có giấy mời của nhà trường mời ông bà Trần Văn Trầm phụ huynh em Trần Văn Hiếu đến trường. Phía công an Xã lại mời Quang và hai thằng du côn xâm mình về tội đánh người không duyên cớ. Chuyện nhỏ xíu hóa ra to sụ. Mệt mỏi chưa?
Cả cha má Bo Nhỏ cũng được mời. Nhà trường chỉ khiển trách sơ vì Hiếu đâu có đánh ai. Nó đâu có tội mà bắt, với lại người ta đòi đánh mình, mình méc anh thì có chi là không đúng? Tất cả đều được giải quyết êm xuôi. Bo Nhỏ mang cái mặt sưng vù cùng cha má đến dự buổi họp, vụ nầy ít nhiều Bo Nhỏ cũng có lỗi trước là đòi đánh bạn cùng lớp. Thôi thì nhà trường mong hai gia đình nên bỏ qua mọi chuyện, để cho em cháu yên tâm học hành vân vân và vân vân. Gia đình Bo Nhỏ đồng ý liền. Và cuộc họp xem như ổn thỏa.
Bên công an cảnh báo và phạt vi cảnh bọn du côn về tội quậy phá và đánh học trò. Chuyện chừng đó là hết và chỉ trong phạm vị của xã. Gia đình Bo Nhỏ không có mặt vì họ đâu có lôi thôi cáo kiện gì. Và họ ở Khu Cầu Ngang. Cầu Ngang và cái xã có cái Ấp Xóm Gốc chỉ liên đới với nhau trên bản đồ, còn mọi thứ thì đâu có quan hệ chi.
Mệt chớ không đùa.
*
Thấy Trần Văn Trầm ai không tội nghiệp người đó không phải người. Ông ta thiếu cái phát khóc với tội lệ của con. Phải chi mà Bo Em và đồng đảng tỏ thái độ chi chi đó thì còn biết cơ mà gỡ, đằng nầy nó thinh thinh mới chết cha chớ, mà sợ cũng phải thôi, cỡ Hùng Tỵ mà nó bạt tai thì bầu trời nầy Bo Em có coi ai ra gì? Bên chén rượu tiêu sầu nhưng nổi sợ không tiêu được. Hai Trầm than với bạn:
– Thiệt là tức thằng con tui quá. Giết được tui giết nó chết cho rồi.
– Đừng có mà bi đát vậy. Cũng tại vợ chồng ông quá nuông chiều con cái. Con có hư cũng do cha mẹ hết chín phần rưởi. Bây giờ lâm cảnh như vầy, phải tìm cách gỡ cho vẹn toàn. Tui chỉ ông chiêu nầy, may ra gỡ được.
– Gỡ được tui cho ông cây vàng.
– Cám ơn… Ông lúc nào cũng tiền, biết cha nội Thắng Loan không?
– Chủ xe phở gõ đó hả?
– Ừ… Ông tới nhờ chả nói chuyện với Bo Em.
–  Thế có linh không?
– Cha nội Thắng ngó lù đù vậy chớ một thời lừng lẫy. Ông mới về ấp nầy nên không rành đâu. Mười năm tù giam, bốn năm cai nghiện ma túy. Đồ bỏ thứ thiệt đó cha nội.
– Trời đất… Vậy nhờ thứ đó làm chi?
– Ông dỡ ẹc, giang hồ nói chuyện với nhau là linh nhứt xứ.
Thuận miệng bạn già kể về một giang hồ tên Thắng. Thắng hả? Hồi trẻ quậy lừng khu Cầu Ngang. Cỡ anh em thằng Bo chả ra cà ram chi. Phạm tội giết người Thắng bị  mười năm tù giam. Khi đi vợ có bầu, khi về con Thắng mười tuổi. Thắng tuy dân chơi nhưng ích kỷ không kém phàm phu. Hắn quyết định chia tay vợ vì khi tù vợ có bồ. Sai lầm lớn của Thắng là đã không thông cảm cho vợ. Hắn chơi bời đàng điếm nức tiếng, nhưng buộc vợ phải thủy chung. Mà ông có công nhận với tui là đàn ông mình thiệt là ích kỷ không?
– Vậy bà Loan là bà sau hả?
– Không. Cũng bà đó.
– Kỳ cục vậy?
– Vậy mới nói…
Ly dị xong, cái nhà chia hai. Con gái ở với mẹ. Có tiền có vàng trong tay Thắng  tiếp tục ăn chơi và dính vô ma túy. Bị hốt đi cai tập trung hết hai năm. Về, tưởng gã tù sáng con mắt mà làm lại đời, nhưng ma túy Thắng không bỏ được. Mà tại sao lại phải bỏ thú chơi? Ta có còn chi? Vợ có chồng khác, con không ngó cha. Thôi thì ai có đời nấy. Ta quen kiếp giang hồ, chơi rồi chết cho xong nửa cánh phù du. Kẹt cái không chết mà lại bị hốt cốt thêm lần nữa cũng tội sử dụng trái phép chất ma túy. Ở trong trại được một năm thì Thắng vô cùng đau khổ khi một hôm kia nhận ra con gái ruột của mình bên trại nữ, cũng ma túy như cha. Chao ôi mới mười ba tuổi thôi trời ạ.
Ra trại Thắng tìm về thăm vợ. Vợ cũng chia tay với chồng sau. May mà chưa có đứa con nào. Thắng ráp lại với Loan để thăm nuôi con bé. Rất là tội nghiệp, con bé về và bị nhiễm hát có ết. Nó chết.
– Bi đát quá hả? – Trần Văn Trầm cảm khái.
– Vậy nên cha Thắng tu luôn tới giờ. Đời chả kỳ lạ lắm. Cái đặc biệt nhứt là cuối cùng bà Loan đẻ ra được một trự, nên chi năm nay chả gần sáu chục mà con trai mới mười tuổi đang học lớp năm… Đời tui biết nhiều chuyện kì, nhưng chưa thấy ai kì dị  như cha nội Thắng. Hình  như con người có số phận thiệt đó ông Trầm. Vậy nên tui khuyên ông đến gặp Thắng Loan, may ra chả gỡ được cái oán cho ông. Mà vầy đi… để tui dẫn ông đi, Tui cũng biết Thắng chút chút.
*
Chủ quán phở gọi con trai:
– Huy, con chạy qua anh Bo nói ba em kêu qua nhậu.
Cu mười tuổi chạy đi. Lát sau Bo Em có mặt. Thằng du côn có vẻ nể nang Thắng lắm lắm. Nó. Thậm chí còn chả dám ngồi dù chủ nhà biểu  những hai ba lần:
– Mày ngồi đi, tao có chuyện trao đổi tí coi. Biết ai không? Đây là Hậu, còn đây là chú Trầm, bạn tao. Họ đến đây vì cái gì chắc mày biết rồi… Làm một cái cho ngọt coi… E hèm… Để tui kể tiếp cho hai ông với Bo Nhỏ nghe vụ tui bỏ xì ke…
Mấy thằng bỏ được  rượu hay thuốc lá bày đặt vỗ ngực ta đây nầy nọ. So với ma túy chỉ là con bọ chét với con voi. Ma túy rất chi thần diệu, nó khiến ông quên sầu gấp một ngàn lần rượu.  Ở tù về nghe vợ mình ngủ với thằng khác, buồn chán quá nên tôi sa vô ma túy. Cái quan trọng của nó là khiến ta mau chóng đi đến đỉnh của cực lạc. Sau đó là sa vô hỏa ngục. Tất cả mục đích của đời sống chỉ còn một việc là kiếm cho ra tiền để không bị ma túy hành hạ, đến cử mà chưa có là ma quỷ kéo đến, đau đớn từ trong xương tủy ầm ầm lao ra, ta có cảm giác như có cả triệu con dòi đang rúc rỉa… và con nghiện biết rằng chỉ có nó là giải quyết mọi sự. Vậy là có gì phải bán nấy, không có cái để bán thì trộm cắp, lừa đảo bạn bè, người thân, cuối cùng là sinh ra ăn cướp, chém thuê, đâm mướn… Nói thiệt, vì ma túy tay Thắng nầy chả có cái gì chưa làm. Ở trong trại cai nghiện tôi gan góc lắm nên cũng cha chú râu ria. Hôm đó nhìn qua trại nữ thấy con gái đang chải đầu, tôi đã muốn tự tử. Lúc đó mới thấy mình là người cha đáng bị tử hình… Nhưng mà có trong trại mới biết tự do đáng quý biết ngần nào. Tao ôm đau khổ suốt một năm ròng, thề không sa đọa nữa. Tao bỏ thuốc lá, bỏ nhậu… Bộ mày và hai ông ở tưởng trong trại không có thuốc lá hả? Có cả thuốc lào luôn. Tao ra đời quyết chí làm lại để cứu con gái, làm có bao nhiêu tao lo hết cho con trong trại. Nó về, và nghiện lại. Với ma túy chỉ có biến cố dữ dội mới có thể làm con nghiện hồi tâm. Tao hết sức khuyên con mà đành chịu. Sau đó nó bị ết. Tao là thằng bụi đời chính thống, ba mươi tuổi lấy vợ, mười năm ngồi tù, bốn năm trong cai nghiện. Con chết thì đâu có còn gì nữa để mà phấn đấu để mà sống. Đang trong cơn tuyệt vọng thì bà xã tao báo có bầu… Vậy là mầm sống trong tao thức dậy… Tao nói nảy giờ mày hiểu gì không Bo Em?
– Dạ…
– Rằng, đời thật sự đáng sống và tự do thì có hít không khí bị nhiễm bụi cũng vui. Và cuộc sống nầy ai cũng ít nhiều lầm lỡ, sư còn có hổ mang nói chi người phàm. Thằng Quang con chú Trầm đây có lỗi với gia đình mày. Nay đến nhờ tao nói với mày một tiếng xin cho qua chuyện nầy. Tao đâu là cái nghĩa địa gì, nên kêu mày qua rồi cả hai muốn giải quyết sao thì tùy .
Bo Em nhìn ông cha tội nghiệp tên Trầm:
– Thằng Quang con chú hết sức bậy bạ. Cả ba thằng vây đánh em tui vậy chú thấy sao? Như chú, chú làm gì?
– Thì con qua nó không phải. Em cho qua xin lỗi… Qua xin chịu hoàn toàn trách nhiệm…
– Trách với nhiệm gì? Tui đâu cần ba đồng bạc vặt của ông. Ông biết rằng từ ngày thằng Quang cho em tui đổ máu, dân chơi Cầu Ngang coi tui như cái đinh rĩ, ông hiểu không?
Ái cha… Lại lòi ra cái vụ dân chơi coi nhau không ra chi mới thậm nguy à. Trầm ỉu xìu như mèo bị cắt tai. Thở ra hết sức dài, mắt nhìn Thắng Loan cầu cứu. Đến đây Thắng nâng ly làm cạn.  Rồi tiếp tục:
– Thôi dẹp tiệm đi há, tao không uống nữa. Ông Trầm và Bo Em không cùng chung tiếng nói thì thôi vậy. Tao tuy chẳng  tư cách gì, nhưng chỉ khuyên Bo Em một câu là chuyện chi cũng có thể giải quyết bằng tình. Nếu mày chấp mà gây bất trắc đảm bảo không qua được ông chính quyền. Đến lúc đó vô khám nằm thì hối cũng không còn.
Nhưng rõ ràng cái chiêu thức kể chuyện của kẻ từng qua tù tội có tác dụng. Bo Em có vẻ đăm chiêu. Cuối cùng nó quyết định:
– Được rồi, tui bỏ qua chuyện nầy, nhưng chú phải dẫn thằng Quang xuống đây công khai xin lỗi anh em tui, được chưa?
Già Trầm chưa kịp trả lời thì Thắng Loan vỗ bàn:
– Chi vậy?. Mày cho qua, không truy cứu thằng Quang sẽ nể mày hơn. Tao nói vậy mày nghe được thì nghe, không cũng mặc kệ mày.
Lại nói với già Trầm:
– Ông về nói với con trai, một lần nầy là phải rút kinh nghiệm, không có lần sau đâu nghe. Còn nó hung hăng quá ông đưa xuống dây tôi dạy cho mấy đòn. Bà mẹ nó, cỡ con ông tập thể lực để đánh võ chừng hai tháng là lép như con tép liền.
Bo Em lên tiếng:
– Chú Thắng nói con hiểu rồi. Nhưng mà chú vậy là thiên vị đó, con xin làm đệ tử hoài mà chú không cho, nay lại dạy cho con chú Trầm là sao?
– Rồi, tao dạy cho mày luôn. E là bây theo không nổi thôi…
Tác giả: Nguyễn Trí

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire