tt
Kính gửi quý anh chị một trong những bài viết với lối viết văn miền Nam của chúng ta.
Tôi không thể nín cười được trước cách diển rả câu chuyện xưa của tác giả và hy vọng sẽ còn đọc được thêm những bài kể chuyện của anh.
Cám ơn bài viết của anh Nguyễn Hữu Khiêmvà hình đã lưu lại trong trang FB.
Cám ơn tác giả và người đọc bài Điạ Đạo Củ Chi.
Caroline Thanh Hương
Nói chuyện hay là nhiều chuyện?!
Đâu
năm 79, 80 của cái Thế kỷ trước, 12PC5, THTA, giờ Văn cô Gấm đang giảng
chuyện Anh hùng liệt nữ của cụ Phan Bội Châu, Thằng Hải rù rì kể cho
thằng Phúc nghe chuyện ANH HÙNG LIỆT SĨ, vì thằng Hải ngồi ngay sau lưng
tui nên tui bị nghe ké!
Ngày xưa... Trong cuộc
chiến chinh thần thánh của quân và dân ta chống đế quốc Mỹ và bọn Nguỵ
quyền, đã lòi ra không biết bao nhiêu anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hy
sanh vì cái Sự nghiệp Giải phóng Miền Nam.
Chuyện
kể rằng, ở cái xứ Bình Tâm có một ông du kích, ban ngày phải trầm mình
dưới đám ô rô cóc kèn hay mấy cái vịnh dừa nước, đêm về mới ngoi lên
đánh bót diệt đồn tiêu diệt đám Mỹ - Nguỵ lập nhiều chiến công vô cùng
oai linh hiển hách.
Rồi có một đêm trời không trăng
không sao, ông du kích và các đồng chí của mình ngoi lên từ bờ sông Vàm
Cỏ Tây, lò mò theo vàm Bình Tâm chuẩn bị đi đánh bót diệt đồn. Xui xẻo
thế nào mà lại rơi vào cái ổ phục kích đám lính Biệt kích do ông Lân và
ông Út Xéo chỉ huy.
Kết quả anh em trong đoàn quân
du kích, mười chỉ còn một, tuy còn một mình nhưng ông du kích đã rất anh
dũng chống trả quyết liệt, bắn hạ gần nửa đại đội biệt kích, ông vừa
chạy men theo mấy con mương ven mấy bờ dừa vừa bắn chống trả địch, trận
chiến hết sức quyết liệt cho đến khi súng hết đạn ông lấy ra trái lựu
đạn cuối cùng, rút chốt ném tiêu diệt thêm được 3 tên địch, lợi dụng lúc
địch đang hỗn loạn ông vùng lên bỏ chạy. Địch đuổi theo tới một bờ
mương, ông du kích phi thân cái vèo qua bờ bên kia, núp vào một gốc dừa,
bốn tên địch lội qua mương súng lên nòng ngắm thẳng vào gốc dừa, ông du
kích nhanh trí lụm một cục đất chọi xuống mương, bốn tên địch tưởng lựu
đạn hoảng hốt nằm lăn xuống bùn, đạn bay xối xả…
Thinh
không im lặng, bốn tên địch bị mắc mưu, sau khi tỉnh táo lại lóp ngóp
bò lên bờ mương, bỏ về không truy kích nữa, chắc nghĩ rằng ông du kích
đã chạy thoát?!
Sáng tinh mơ hôm sau người dân đi
ruộng phát hiện ra thi thể ông du kích, dưới gốc dừa chi chít vết đạn
AR15 của địch, vô cùng thương tiếc đem về mai táng, trước khi tẫn liệm
họ đem thi thể ông du kích xuống sông Vàm Cỏ Tây tắm rửa cho sạch sẽ, lạ
một điều cả người ông đều lành lặng không một vết thương dù nhỏ xíu,
xem kỹ lại từ móng chân lên đến đỉnh đầu chỉ thấy duy nhất một cục sưng
tổ bố giữa đỉnh đầu mà thôi. Sáng ra có người hiếu kỳ, quay lại gốc dừa
nơi ông hy sanh, vô số trái dừa bị trúng đạn địch rụng rơi tá lả...
trong đó có một trái bị vỡ làm đôi!
Sau này ông du
kích nọ được truy phong liệt sỹ và được Đảng và Nhà nước phong luôn danh
hiệu: Anh hùng lực lượng vũ trang Quân đội nhân dân Việt Nam.
Đến đây thằng Hải bảo: Hết chuyện!
Thằng
Chiến ngồi kế thằng Hải nghe chuyện trong lòng vô cùng tự hào và sung
sướng, vì Chiến là người Bình Tâm và ba nó... là liệt sĩ!
Gần
hai mươi năm sau, từ Mỹ thằng Hải về Việt Nam, mời đám giỗ nhà nó, đang
vui chén rượu tui chợt nhớ chuyện xưa nên kể lại, thằng Hải đứng sau
lưng thằng Chiến đố tui và mọi người là tại sao ba thằng Chiến chết...
Cuối cùng thằng Hải giảng nghĩa ra rằng, lúc bốn tên lính biệt kích bị
ba thằng Chiến chọi cục đất, hoảng quá lăn đùng ra bắn tá lả từ gốc dừa
lên đến tận đọt dừa nên dừa mới rụng, trong đó có một trái rơi trúng đầu
ba thằng Chiến nên bị vỡ làm đôi và ba thằng Chiến do đó mà ngủm củ
tỏi!
Note:
Hình của thằng Hải cung cấp, bà con có thấy thằng Chiến đang phân bua
với thằng Nghiệp và thằng Trực, là ba nó không phải chết vì dừa rụng
trúng đầu... tui đang cố nín cười đó!