Một giấc mộng khó thành, vì khi đến cái tuổi mà mình chỉ trông vào con cháu để giúp đỡ cho mình có chỗ sống lành mạnh và như ý thì, quả thật còn khó hơn tìm vàng.
Sống rồi mới biết thế nào là không còn tự chủ được bản thân.
Kính mời quý anh chị đọc một bài viết của tác giả Nguyễn Sỹ Thuỳ Ngân.
Caroline Thanh Hương
Nếu có một
ngày...
Nguyễn
Sỹ Thùy Ngân
Nhìn cô cháu gái đều tay thoa bóp, đôi chân đang sưng
như thấy hết đau, bà thấy trong lòng dào dạt thương yêu, tận trong lòng bà thấy
biết ơn, nên tỏ bày cùng cô cháu gái: “Cám ơn con, đã cho cô những ngày vui vẻ,
bỏ hết bên kia cô về đây sống, muốn gần mồ mả ông bà, cũng muốn được gần con.”
Cô cháu cười tươi, khoe hàm răng trắng: “Có gì đâu, cô
như người mẹ, mà con lo cho mẹ là chuyện phải làm. Cô đừng bận tâm chỉ nên lo
cho sức khỏe. Lần trước cô xuống lầu, không kêu con nên trợt té, cái chân đau tới
bây giờ còn chưa hết, sau lần nầy cô phải cẩn thận hơn, đi tới đi lui phải có
cây gậy cho an toàn. Con không có việc làm, chỉ quanh quẩn trong nhà nấu cơm rồi
rửa chén, nếu cô cần sai bảo điều chi, thì cứ lớn tiếng kêu, con sẽ chạy lên
ngay lập tức.”
Nghe những lời chân tình từ cô cháu gái, bà cười hiền, nheo nheo đôi mắt ướt:
- Cô muốn khóc khi nghe con nói. Tuổi trẻ bây giờ có mấy
đứa được như con? Gia đình ta bao nhiêu đời nhân nghĩa, nên sanh ra được cây
lành giống tốt là con. Cái chân đau cô ngồi hoài một chỗ, cứ lẩn quẩn trong
phòng, thấy cuống cả chân tay. Sau lần nầy con nên thu xếp lại, để cho cô ở dưới
lầu đi đứng được dễ hơn.
Cô cháu gái nhìn bà mỉm cười phân giải:
- Cô ở bên kia sạch sẽ quen rồi, nên con dành phòng
trên lầu cho cô yên tịnh, vừa ngăn nắp, lại vừa có không gian riêng cho cô thoải
mái, chứ ở dưới kia tụi con bày bừa bộn, nấu nướng cả ngày, cô khó nghỉ ngơi.
Nghe cô cháu giải thích bà thấy ấm lòng, vì trong từng
lời nói, từng cử chỉ săn sóc nó làm bà hài lòng hơn cả ước mong. Cứ thế sáng
chiều ba bữa nó nấu ăn, chăm chút từng món ngon cho bà vừa miệng. Biết bà thích
cá lóc, nó lựa ngay con thật bự, để dành riêng đùm trứng rất ngon, còn cho thêm
nhiều hành, tiêu để bà ăn vào cho ấm bụng. Ăn uống xong bao giờ nó cũng nhắc,
cô phải uống thuốc ngay, đừng chần chờ, vì nếu lỡ quên, chân hành đau sẽ làm cô
nhức nhối. Hay có bữa nó bưng mâm cơm lên mà tiếng nói reo vui:
- Con nấu canh chua cá bông lau mà cô ưa thích, cô ăn
nhanh còn nóng mới ngon.
Nhìn mâm cơm canh tươm tất, bà thấy rất thương, vì cảm
được cái tình của cháu dành cho mình rất đậm. Bà dịu dàng căn dặn:
- Con nấu món gì cô cũng thích ăn, nhưng nhớ đừng nấu
món riêng đặc biệt, cô già rồi ăn không còn nhiều được nữa, tụi con muốn ăn món
nào, cô cũng thích ăn theo. Cô về đây ở luôn chứ phải đâu là khách, cứ nấu nướng
bình thường đừng để cực cho con.
- Dạ, con biết rồi, cô đừng có ngại, chăm sóc người
già, là phải lo cho kỹ, ăn uống sao cho bổ dưỡng mới kiện thân, tụi con còn trẻ
ăn gì cũng được, chỉ cần ăn sơ sơ cũng qua xong một bữa.
Vừa ăn bà vừa thầm nghĩ: già như mình thì cũng nên...
già, ở với cháu mà được nó thương, lo cho từng chút, thấy sao ấm lòng. Đã mấy
mươi năm làm thân viễn xứ, nặng gánh đôi vai thay chồng đã khuất, ông đã làm
tròn bổn phận với quê hương, còn tôi cũng lo xong một đời làm mẹ, dang rộng đôi
tay bao bọc đàn con, nay các con đã khôn lớn nên người, thì cũng là lúc tôi muốn
quay về sống lại với làng xưa, để sau nầy khi tới lúc phải ra đi, thân xác tôi
sẽ được nằm kề bên ông.
Nay tôi đã được thỏa lòng, ôm mơ ước về quê dù ngơ
ngác, cũng nơi đây chiếc cầu ngày xưa tôi và ông hò hẹn, nhưng bây giờ là cầu gạch
bắc qua sông. Cũng không sao, đời vật đổi sao dời, huống chi chỉ có cây cầu năm
xưa. Cầu có đổi thay nhưng lòng tôi không thay đổi, cũng vẫn như ngày nào thích
nằm nghe tiếng gà gáy, thích nghe tiếng rao hàng thanh thoát trong sớm mai,
thích nghe tiếng người cười nói lao xao bắt đầu cho một ngày mới. Chỉ ngần ấy
đó thôi, những thứ rất bình thường nhưng sao thấy đậm đà sao tha thiết tình
quê.
Nghĩ thế nên bà mới chọn con đường về Việt Nam sống
luôn với cô cháu gái, tụi nó không có việc làm chỉ săn sóc bà thôi, thì như thế
cũng rất công bằng cho cả đôi bên, bà có tiền, cô cháu có công, nên cũng vẹn
toàn cho cả cô lẫn cháu. Quà cho cô cháu là xây lại căn nhà, trên nền nhà cũ của
hai vợ chồng ngày họ mới cưới được vài năm. Chi phí việc chăm lo cho bà là 300
đô mỗi tháng, do các con ở bên Mỹ gởi về.
Quyết định về Việt Nam sống luôn làm mấy đứa con bà lo
lắng không yên, nhưng chúng vẫn phải để mẹ đi theo con đường mẹ chọn. Riêng bản
thân bà lại thấy mình... sáng suốt, tuy có nhớ con nhớ cháu, nhưng lòng thấy nhẹ
nhàng vì mình không làm gánh nặng cho các con, mà lại được sống những năm cuối
đời như mình mơ ước.
Ngày tiễn bà về Việt Nam ở luôn không qua nữa, đứa nào
cũng bịn rịn khóc thương không muốn rời. Giấu nước mắt bà dặn dò: đừng về thăm
mẹ vì đường xa con nhỏ, hãy coi như mẹ đi chơi xa một chuyến, nếu còn khỏe thì
cứ vài năm mẹ sẽ về thăm...
Chỉ có cô em Út, lúc đầu là ồn ào phản đối không vui,
rồi còn khuyên giải chị đừng về nơi chốn cũ, nơi mà chị em mình từng đánh đổi mạng
sống để ra đi. Và đến khi thấy không còn lay chuyển được bà chị già bướng bỉnh,
nó làm mặt giận hờn rồi không thèm nói nữa. Tưởng là con em Út giận luôn, ai dè
giờ chót nó cũng ra tiễn bà. Nhét gói thuốc bổ cho bà, nó dặn dò đủ thứ rồi còn
thì thầm: “lần nào đi đâu cũng có chị có em, chỉ có lần nầy chị muốn một mình
ra đi không định ngày trở lại, chị có thể quên tất cả, nhưng phải nhớ đừng quên
lời em dặn”. Nghe nói bà gật đầu cho nó được yên tâm, chứ thật ra thì bà đang
nghĩ: con Út nầy lúc nào cũng lo xa, nhưng đôi khi cũng... không cần thiết lắm.
Từ ngày đó đến nay con Út cũng an tâm khi nghe chị mình sống vui là có thật,
nên đã bớt lo, còn hẹn năm sau nó sẽ về thăm.
Như thường lệ, sáng nay cô cháu bưng cho bà mâm cơm
nóng. Hăm hở ăn bà xuýt xoa khen, rồi cao hứng vừa ăn vừa kể chuyện, cô cháu ngồi
nghe cũng góp lời cho bà thêm hứng khởi, được một lúc, bà chợt thấy câu chuyện
mình đang kể, cô cháu nghe hưởng ứng chỉ cầm chừng chứ không còn sôi động nữa,
nên ngừng đũa bà dò hỏi:
- Có gì không con? Sao mà ngồi thừ ra đó?
Cô cháu nhìn bà, rồi nhìn xuống bàn tay, săm soi mấy
cái móng, nó ngập ngừng: “Cô à, con cần... 5 ngàn.”
Hơi ngạc nhiên bà hỏi lại cho rõ: “5 ngàn Việt hay 5
ngàn đô?”
Cô cháu cười phì: “5 ngàn đô, chứ 5 ngàn Việt thì con
có rồi.”
Bà nhìn cô cháu gái, ngần ngừ một chút rồi nói:
- Con có nhớ, cô đưa con 3 ngàn đô lần trước, là số tiền
cuối cùng cô giữ để hộ thân, đưa hết cho con, vì con cần khẩn cấp, nên bây giờ
cô chỉ còn có mấy trăm.
Cô cháu gái có vẻ không vui, ngồi yên không nói, một
lúc sau nó ngập ngừng đề nghị:
- Hay là cô phone về bên đó, kêu gởi tiền qua để... cô
xài. Con kẹt tiền nên mới nhờ cô lần nữa, chứ hỏi tiền hoài con thấy quá ngại
ngùng. Cô cũng biết vật giá leo thang, cái gì cũng mắc, nếu đủ tiền rồi thì con
đâu dám hỏi cô.
Thấy nó đổi giọng buồn buồn thì bà cũng thương, nhưng
nó xúi xin thêm tiền thì bà thấy không vui, nhưng vẫn ôn tồn:
- Từ đầu con nói với cô, 25 ngàn đô là quá dư để cất một
căn nhà, nên cô bằng lòng vì số tiền đó cô lo được, nhưng từ đó đến nay, tiền
đã tăng lên gấp đôi, mà nhà cất vẫn chưa xong làm cô lo lắng, vì thật sự cô
không còn tiền nữa.
Nghe tới đây, nó xụ mặt, lầm bầm trong miệng:
- Mỗi lần kêu cô đưa tiền, là mỗi lần cô nhắc chuyện...
đời xưa. Cất một tầng, với cất ba tầng lầu thì giá tiền phải khác chứ!
Thấy đứa cháu mới mấy phút trước còn ngọt ngào vui vẻ,
mấy phút sau đã trở giọng khi nghe không có tiền, bà thấy bực mình, nhưng vẫn
giảng giải:
- Cô đã nói với con, phải “liệu cơm gắp mắm”, phải gói
gọn trong số tiền mình có. Cô về đây là để dưỡng già, cốt chỉ gần mồ mả ông
cha, chứ không cần nhà cao cửa rộng. Nhà cũ của con tuy đơn sơ nhưng ấm cúng gọn
gàng. Cô thay nhà tranh, thành nhà tường như con mơ ước, vì muốn nhân đây làm
quà tặng cho con. Dự định ban đầu là cất nhà tường, nay đã trở thành nhà lầu ba
tầng, có cổng rào riêng biệt, cô cũng vui nếu con biết ngừng ở đó, còn nếu như
con tiếp tục dài dài, hết đập bỏ nhà bếp xi măng vừa mới làm xong, thay
vào đó là đá hoa cương cho giống nhà hàng xóm, rồi nhà tắm, giường nằm, bộ bàn
ăn, con cũng muốn thay... Cô thật sự cạn kiệt không còn tiền cho con nữa.
Biết lần nầy khó lấy được tiền, nó hạ giọng, nhưng chầm
dầm cái mặt:
- Thì cũng muốn cô ở cho sang, mang tiếng Việt kiều mà
cất nhà tường lèo tèo dưới... nách nhà bên cạnh, nên con cũng... ráng cất cao
thêm một chút, để cho thiên hạ khỏi chê cười.
Nghe con cháu có cái tánh đua đòi, bà thấy ngán ngẩm
nên nói:
- Con đừng so sánh với người ta. Nhà ai nấy ở, mình
nhìn người ta làm gì!?
Nghe bà nói cái kiểu... an phận đó, nó phát bực:
- Con... khổ với cô hết biết! Nói cách nào thì cô cũng
không... thèm hiểu. Người ta Việt kiều, mình cũng Việt kiều, Việt kiều mình...
bèo quá sẽ bị người ta khinh! Cái cổng nhà bên nó xây chồm ra phía trước, làm
cho cái nhà mình coi lép vế kề bên, nên dễ gì con để nó... chơi ngông, nên tiền
đợt trước con đã xây liền cái cổng. Con chỉ cần thêm 5 ngàn nầy nữa, là coi như
xong hoàn tất được căn nhà.
Bà buông đũa, ngồi thừ ra, một lúc sau bà nói:
- Nói thật, cô không dám phone về xin tiền thêm lần nữa,
anh chị bên kia còn nợ nhà, còn con nhỏ phải lo. Cũng đã nhiều lần cô kêu tụi
nó gởi thêm tiền lần cuối, để cất cho xong căn nhà còn dang dở, nhưng bây giờ
nhà đã xây xong, thì mỗi tháng con chỉ nên nhận 300 đô là đủ.
Vẻ cương quyết không đưa tiền thêm nữa lần nầy của bà
làm cô cháu bất mãn. Nó thẳng thừng:
- Nhà đẹp thì cô cũng... nở mày nở mặt, chứ phải đâu
chỉ một mình con? Nếu lòng cô không muốn giúp, thì thôi cứ để mặc con!
Nói xong cô cháu vùng vằng đứng dậy, tiện tay bưng
luôn cái mâm, dù thấy rõ bà chưa ăn hết phần cơm trong chén. Bước ra khỏi
phòng, tiện tay nó đóng ầm cánh cửa lại. Thái độ của nó làm bà chới với, bà lắc
đầu ngao ngán rồi nghĩ thầm: con nhỏ nầy bình thường ngọt ngào hiếu thảo, hôm
nay hỏi tiền không có, thì nó lộ ra là đứa chẳng ra gì! Bực mình quá bà cũng hết
muốn ăn, nhưng thái độ đòi tiền của cô cháu gái, làm bà như nghẹt thở.
Sáng nay thức dậy sau giấc ngủ mệt nhoài. Bà ngồi yên
nhìn cánh cửa, mà hôm qua cô cháu đã mạnh tay đóng ầm, bà thấy cuộc sống yên
vui từ nay chắc không còn nữa... Suy nghĩ miên man cho tới khi thấy đói, bà mở
cửa phòng nhìn quanh, rồi cất tiếng kêu to. Nhà không có tiếng động, im lặng
như tờ. Ngồi chờ cho tới quá trưa, tay chân bắt đầu run vì đói, bà kéo mấy cái
hộc tủ ở ngay đầu giường, kiếm xem có bánh kẹo gì để ăn, nhưng rồi lại nhớ ra
ngày thường vì sợ kiến bu, nên đồ ăn vặt không để trong phòng bà.
Muốn từng bước xuống mấy bậc cầu thang tới nhà bếp để
kiếm gì ăn, nhưng loay hoay một lúc, bà lại sợ sẽ nhào đầu xuống thang, nên đứng
dựa lưng vào tường mà thở. Bụng đói cồn cào buồn nôn muốn ói... bà chợt nhớ ra
trong hộp thuốc bổ có mấy cây kẹo ho, mà con em út đã nhét vội cho bà lúc tiễn
đưa. Mừng quá, bà lần bước trở về phòng tìm cây kẹo. Chất kẹo the ngọt làm cho
bà không còn muốn ói nữa.
Quá 3 giờ chiều, cô cháu về đem cho bà ổ bánh mì thịt,
nó hấp tấp nói: “Con đi... chạy tiền, nên về không kịp, cô ăn đỡ bánh mì, khi
nào trả được nợ con mới có... sức nấu nướng cho cô.” Nói xong, nó bước nhanh ra
cửa. Bà kêu vói theo, nó đi luôn không quay lại. Nhìn theo nó, bà muốn quăng trả
lại ổ bánh mì cho đỡ tức, nhưng cùng lúc cũng dằn được cơn nóng giận. Nhìn ổ
bánh mì rồi nhớ lời nó nói trước khi đi, bà thấy bất an. Bà thầm nghĩ: chẳng lẽ
từ đây mỗi lần nó cần tiền là mỗi lần nó chơi cái trò bỏ đói mình?
Lần đầu tiên sau 6 tháng về đây, bà mới biết thế nào
là lo lắng, vì cảm thấy cô cháu mà bà hết dạ tin yêu đã bắt đầu... trở mặt. Mà
quả đúng như bà lo sợ, đêm đó nó đi đâu mất biệt không về. Nhà cửa tối đen,
mình bà ngồi im trông ngóng... Đêm đó bà tiếp tục ngậm kẹo ho cho đở đói, rồi
ngủ thiếp đi cho tới khi bà giựt mình thức dậy, trời chưa sáng lắm, bà chống gậy
bước ra khỏi cửa phòng rồi cất tiếng kêu vang, không có tiếng trả lời, chỉ có
âm thanh dội lại trong cái không khí thanh vắng của buổi sáng không người...
Ngoài kia có tiếng người qua lại, có tiếng rao hàng của
chị bán xôi, bà mở tung cửa sổ định thẩy tiền xuống mua, nhưng bà chợt nghĩ: tiền
thì xuống được chứ xôi thì... Nghĩ đến đây bà hốt hoảng kêu trời, vì chợt nhớ
ra, khi đi thì chắc chắn nó đã khóa cửa trước, cửa sau, khóa luôn cổng rào. Đêm
qua bà ở một mình, nếu nhà bị cháy, thì coi như đã xong đời bà. Ý nghĩ nầy làm
bà hoảng hốt... Nước mắt tuôn dài, lần đâu tiên bà biết sợ, và biết thế nào là
thế cô một mình. Bà bắt đầu hối hận. Cả đời bà không biết tận hưởng những
giây phút an vui với con cháu bên kia, mà luôn hoài niệm về quá khứ, rồi tưởng
tượng ra cái tương lai mơ hồ không có thật để mong an dưỡng tuổi già, nên bà đã
hân hoan ôm tiền về đây xây nhà... tù nhốt mình.
Càng nghĩ bà càng thấy sợ, tự dưng người phát lạnh,
tay chân run rẩy, bà choáng váng muốn té nhào, nhưng cố gượng lại, ráng quay về
giường. Muốn phone cho con Út để khóc than với nó, nhưng ngày thường con cháu của
bà nó chỉ xài điện thoại di động mà thôi, cho nên nếu như nó bỏ đi luôn cả
tháng không về, thì cũng sẽ không ai biết có một bà già đang... chết khô. Tới
trưa cô cháu về mang cho bà gói xôi, nó nói:
- Hôm qua con biết cô ở nhà một mình, con muốn về sớm
hơn nhưng kẹt đò, đành phải ngủ lại đó qua đêm.
Thấy mặt nó, bà bừng bừng nổi giận, bà nhìn nó trân
trân, muốn chửi cho nó một trận mới hả lòng, nhưng bà ở trong cái thế phải ráng
dằn lòng, nên nhè nhẹ hít vào rồi lại thở ra trước khi trách nhẹ nhàng:
- Con làm gì, thì cũng phải nghĩ tới cô ở nhà một mình
đói khát, cách đối xử của con mấy ngày nay rất tệ. Nên dành ra một chút thời
gian suy nghĩ lại đi con!
Nghe cái giọng trách hờn đó, cô cháu bực mình trả đũa
ngay:
- Con chạy đôn chạy đáo kiếm tiền làm gì mà có thời
gian suy nghĩ. Tại cô không muốn giúp, thì con phải tự lo thôi!
Tưởng là nó còn... nể mặt nên bà mới lên tiếng trách,
nào ngờ vừa mới dứt lời thì nó... đốp lại ngay, bà không sao nín được, nên lên
giọng:
- Con nói vậy mà nghe được sao? Tiền đưa cho con bao
nhiêu cũng hết, lần nào cần tiền, con cũng nói là đưa thêm lần cuối, nhưng con
đã lấy bao nhiêu lần cuối rồi con có nhớ không?
Cô cháu cũng không vừa: “Tiền cô đưa ra, cũng đổ vô
cái nhà cho cô ở, chứ mất đi đâu mà cô kể lể!” Nói xong nó dùng dằng bỏ đi. Bà
lớn tiếng kêu to, nó vẫn không thèm nhìn lại. Còn lại một mình, bà ôm đầu nhìn
lên trần nhà, bà nghĩ: thương nó như con, có bao nhiêu tiền thủ thân bà đã lần
hồi... nhét hết cho nó, vậy mà khi hỏi tiền không có, nó dám bỏ bà đói để bà...
lòi tiền ra. Nhìn gói xôi tự dưng bà... khóc ngất. Bà chợt nhớ con, nhớ cháu,
nhớ những lời con em Út dặn dò trước khi đi... Đêm đó, nó cũng khóa cửa nhà, rồi
đi đâu mất biệt. Bà biết muốn lấy tiền thì nó phải làm vậy thôi, nên lần nầy bà
nằm im, ngậm kẹo ho chịu trận!
Sáng hôm sau, chưa tới 9 giờ, cô cháu mở cửa phòng bước
vào, nó tươi vui như không có chuyện gì. Nhìn thấy mặt nó, bà giận dữ, muốn
thét lên cho hả giận, nhưng kịp ngừng. Bà nín thinh dây mặt ra hướng khác. Cô
cháu vừa cười vừa đưa cái điện thoại cho bà, nó nói:
- Cô phone về bển, nói mấy anh chị cho con mượn 5 ngàn
đô, rồi từ từ con trả lại. Con đang nấu cháo gà. Nói chuyện xong là có cháo
nóng ăn liền.
Nghe nó trắng trợn lấy tô cháo gà đổi lấy 5 ngàn đô,
bà tức ứa gan, mặt bà đanh lại, ánh mắt long lên tia giận dữ. Cô cháu nhìn bà,
thấy hết những căm hờn từ trong ánh mắt ấy, nó cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối
phó nếu cần, và tô cháo gà chỉ là phương tiện để điều khiển bà cô... cứng đầu nầy.
Nó nghĩ: cháo gà thì có thể cô không ăn, nhưng 5 ngàn đô thì nhứt định nó phải
lấy. Nghĩ thế, nó nghiêm sắc mặt tiến tới ấn cái điện thoại trong tay bà mà
nói:
- Cô nên phone liền bây giờ, 9 giờ sáng bên nầy, khoảng
9 giờ tối bên kia, đừng để trễ quá 10 giờ, mấy anh chị bên kia còn phải ngủ. Cô
nhớ: chỉ nói những chuyện cần nói, và chỉ trả lời trong phạm vi sức khỏe mà
thôi.
Nhìn cái cách nó sấn tới ấn cái điện thoại vào tay bà,
và nó đứng ở thế sẵn sàng đối phó nếu bà la lên cầu cứu bên kia. Thì bà biết
con nhỏ nầy đã táng tận lắm rồi. Suy nghĩ thật nhanh, thay vì giận dữ, bà chuyển
qua vẻ mặt chịu đựng, cho nó có cái cảm giác đã khuất phục được bà, để bà được an
thân. Cầm cái điện thoại trên tay, trái tim bà đập mạnh, vì biết sau lần nầy, sẽ
ít khi nào bà có dịp cầm tới. Bà bắt đầu bấm số. Phía bên kia đầu dây cô Út reo
vui khi nhận ra tiếng bà, chỉ hỏi thăm sơ vài câu ngắn ngủi bà vô đề ngay, vì
thấy con cháu nó đang nghiêm mặt nhìn bà không nháy mắt:
- Út à, em gởi ngay cho chị 5 ngàn.
- Ủa, sao cần nhiều tiền vậy chị?
Nghe hỏi như thế, bà bực mình nên hơi lên giọng: “A Di
Đà Phật, kêu gởi thì gởi liền đi, gởi càng sớm càng tốt. A Di Đà Phật!”
Bên kia đầu dây, một thoáng yên lặng, rồi tiếng cô Út
trả lời: “Hiểu rồi, chị yên tâm, em sẽ gởi ngay cho chị trong tuần nầy. Thôi chị
nghỉ ngơi đi. Bye chị!”
Lấy lại cái phone, nó hỏi: “Ủa! Cô Hai vô đạo Phật hồi
nào mà nói A Di Đà Phật liền miệng vậy?”
Bà nhếch môi nói: “Ừ, thì bên đó, nghe mấy người bạn
nói hoài nên cũng quen miệng nói theo.”
Nghe bà nói thế nó nín thinh, bỏ đi ra ngoài. Lát sau
nó bưng lên cho bà tô cháo trắng với dĩa củ cải kho. Nhìn thấy tô cháo trắng
thay vì tô cháo gà như lời nó nói, bà lặng im ăn không nói gì. Nhìn bà khoan
thai ăn, thần sắc thư thái, nó nghĩ: Vậy cũng tốt! Mới bỏ đói có hai ngày mà đã
biết... sợ rồi, ngoan ngoãn nghe lời như vậy thấy... dễ thương hơn! Sau đó, mọi
thứ trở lại bình thường, ngày ba bữa nó bưng lên đầy đủ, chỉ là hai bên không
có gì để nói với nhau.
Cuối tuần đó, bỗng dưng nhà có khách. Cô Út về thăm bất
ngờ nầy làm cho con cháu ngỡ ngàng lo sợ, vì lát nữa đây cô Út sẽ gặp cô Hai
trên lầu. Lần nầy cô Út về quê không báo trước. Bấm chuông, cửa mở, cô xông thẳng
vào nhà như cơn gió lốc, mặt tươi vui cô nói cười luôn miệng, còn lăng xăng
khen nhà đẹp, nhà sang, khen qua con cháu gái có nước da quá mịn, khen luôn thằng
cháu rể có phước tướng, thế nào cũng phát tài, phát lộc, phát giàu sang... làm
cho không khí xôn xao vui nhộn. Và khi mọi người còn chưa dứt tiếng cười vang,
thì cô Út chủ động nắm tay con cháu, kéo nó cùng đi ngay lên lầu, miệng kêu ơi ới:
“Chị hai ơi! Chị hai. Ra coi ai về thăm chị nè!”
Nhận ra tiếng cô Út, bà dằn lòng không khóc. Thấy hai
cô cháu cùng bước vào, bà tươi cười hỏi: “Ủa, Út về mà sao không cho hay trước,
để chị kêu em mua thêm vài thứ thuốc.”
Cô Út cười lớn tiếng nói: “Em phải chạy về gấp, vì có
người hỏi mua căn nhà của chị, em cần thêm giấy tờ để bán cho xong.”
Trong lúc bà còn đang gật gù như hiểu chuyện, thì cô
Út dây qua nói với cô cháu gái: “Con đi lấy toàn bộ giấy tờ của cô Hai ra đây,
để cô Út coi cái nào cần xài.”
Nghe thế, cô cháu thoáng liếc bà, tần ngần một chút, rồi
dây qua nhìn anh chồng đang đứng xớ rớ ngoài cửa phòng, thấy thế cô Út cười lớn
nói: “Bán xong căn nhà, thì có tiền cho tụi bây.”
Khi cầm được cái passport trong tay, cô Út bỏ ngay vào
bóp, rồi dây qua ân cần nói với bà chị: “Ngồi đây chi một mình, để em kè chị xuống
nhà có đông người cho vui.” Nói xong cô Út tự động ôm cánh tay chị mình, từng
bước dìu xuống mấy bậc cầu thang. Khi xuống được tới dưới nhà thì cô Út dây qua
nói với hai vợ chồng cô cháu gái:
- Hôm nay vui quá! Mình ra ngoài ăn mừng ngày đoàn tựu.
Tài xế cô bao vẫn còn chờ ngoài kia.
Cô cháu gái nghe thế nên lên tiếng: “Cô về sao không
cho hay, để tụi con đi đón đông người cho vui.”
Cô Út nhìn nó cười giòn:
- Tánh cô tự lập quen rồi. Khi muốn đi thì mua vé, bay
cái vèo qua đây. Bước ra một bước, thì có cả đoàn xe sắp hàng chờ, nên cô đâu
muốn kêu con, để cho bất ngờ con sẽ thấy vui hơn...
Và khi xe ngừng lại trước cửa nhà hàng. Vỗ nhẹ vai chị,
cô Út dịu dàng: “Cái chân đau, chị đi đứng khó khăn không thoải mái, cứ ngồi
yên chờ, em sẽ mua đồ đem ra.” Nói xong, cô Út dây qua nắm tay cô cháu gái kéo
nhau cùng xuống xe. Chọn đại một cái bàn, vừa kéo ghế ngồi xuống, cô Út bật đứng
lên, móc bóp lấy ra tờ 100 đô đưa cho cô cháu gái. “Nè, con cầm tiền nầy, hai đứa
muốn ăn gì tùy thích, cô nhớ ra là có chuyện cần làm, cô đi trước, sẽ gặp tụi
con sau.”
Từ lúc gặp cô Út cho đến giờ, cô nói cười luôn miệng,
phản ứng nhanh nhẹn, biến đổi không ngừng, làm cho hai vợ chồng cô cháu gái bị
động theo từng chuyển biến của cô. Giờ cầm tờ 100 đô trên tay hai vợ chồng nó bối
rối chưa biết phản ứng sao, thì cô Út đã đi nhanh ra xe, nói tài xế vọt thẳng về
hướng Sài Gòn.
Nắm chặt tay cô Út, bà khóc ngất, cô Út nhẹ nhàng giải
thích: “Sợ nó làm khó không trả lại giấy tờ cho chị, nên em làm bộ nói chuyện
bán nhà cho nó ham mà đưa passport ra cho lẹ, rồi cũng phải tìm cách đưa chị ra
khỏi chỗ đó cho nhanh. Sợ ở qua đêm, hai chị em mình sẽ bị nó... làm càng vì
mưu đồ đã lộ. Nên rủ tụi nó đi ăn, để tiện bề kéo chị thoát thân.”
- Chị sợ em không hiểu.
- Làm sao mà không hiểu! Cũng may là chị còn nhớ lời
em căn dặn trước khi đi.
- Không nhờ câu... mật khẩu của em, thì chị sẽ chết
mòn trong tay nó, và sẽ là món mồi ngon để tụi nó câu tiền... Em cũng khôn khi
chọn câu: A Di Đà Phật, vì khi nói lên câu nầy, nghe như mình đang niệm Phật, tụi
nó tinh ranh cỡ nào thì cũng khó mà đoán ra.
- Khi thấy chị quyết định về Việt Nam an dưỡng tuổi
già, lòng em không yên, nên mới nghĩ ra câu mật khẩu nầy, để nếu có một ngày nhận
được... tín hiệu nầy, em sẽ bay về... cứu chị.
Em à, chuyện như thế nầy chị có nghe nhiều người kể,
nhưng không tin lắm và luôn nghĩ người bất hạnh đó sẽ không phải là mình. Bây
giờ lâm cảnh nầy chị mới hiểu vì tiền thì chuyện gì cũng có thể xẩy ra, gặp những
đứa bất tài mà có lòng tham thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền, mà đi lường
gạt người ngoài thì không đủ sức còn lo tù tội, chi bằng kiếm tiền vừa dễ vừa
nhanh mà lại an toàn đó là lợi dụng vào cốt nhục tình thâm. Người lường gạt,
sang đoạt được, thì nhởn nhơ vui hưởng vì không phải lo bị truy tố, còn người mất
của thì lặng im trong nỗi đau không dứt vì vừa mất tiền vừa mất cả lòng tin!
Nguyễn Sỹ Thùy Ngân