Còn Một Chút Gì Để Nhớ Để Quên?
Kính mời quý anh chị đọc bài viết của Văn Quang, đọc để nhớ một chút gì khi thấy cảnh cũ, ngày xa xưa nào đó.
Caroline Thanh Hương
“Văn
hóa không tên” tạo nên linh hồn của Sài Gòn xưa
Buổi sáng thứ sáu tuần vừa qua, tôi được một ông bạn điện thoại đến rủ
ra Givral uống cà phê. Tôi rất ngạc nhiên vì từ hơn 2 năm nay Givral nằm trong
thương xá Eden đã bị đập phá tan tành để… làm một cái gì đó ở Sài Gòn này,
chắc cũng “vĩ đại” như tòa nhà Vincom chiếm trọn khu vườn hoa trước
mặt.
Mỗi lần đi ngang qua đường Đồng Khởi, tôi không thể nào quên đó là
đường Tự Do xưa kia của chúng tôi. Nhìn toàn bộ khu tứ giác Eden chỉ còn là
đống gạch vụn với những hàng rào kiên cố xung quanh cứ như nhìn thấy cái gọi
là “trại cải tạo”. Thì ra, sau hơn 12 năm, cái “trại cải tạo” ấy vẫn còn ám
ảnh tôi ngay cả trong vô thức, đôi khi ngay cả trong giấc mơ. Thế nên mỗi khi
đi qua khu Eden bị tàn phá đó, tôi bỗng cúi đầu, chẳng muốn nhìn lâu và cũng
chẳng muốn tìm hiểu xem trong thời gian tới, nó sẽ mọc lên cái gì. Tôi cứ nghĩ
Gival đã thuộc hẳn về quá khứ, như những người bạn tôi ra lò hòa thiêu, không
bao giờ gặp lại.
Đường Tự Do.
Ông bạn thấy tôi khựng lại, bèn giải thích: “Nó mở lại Givral hôm
qua (10-10-2012) ở chỗ cũ rồi ông ạ. Cũng điểm tâm, cà phê như xưa. Ra ngồi
xem cho biết, nhớ lại chút kỷ niệm xưa.”
Nghe bùi tai, tôi đồng ý ngay. Dù biết rằng ra đó ngồi sẽ rất ngậm ngùi
nhớ bạn, nhờ tình, nhớ thời trai trẻ, nhớ đủ thứ… trong cái không gian
ấy.
Nói đến Gival là nhớ đến La Pagode, Brodard… chắc chắn những người đã
từng sống, từng ghé qua Sài Gòn chưa ai quên. Nhất là những văn nghệ sĩ, nhà
báo, dân biểu, thường ngồi ở đấy làm nơi trao đổi tin tức nghề nghiệp. Còn một
số lớn khách du lịch, sĩ quan, quân nhân, công tư chức làm việc tại “thủ đô
miền Nam” và các bạn trẻ Sài Gòn thập niên 60-75 cũng hay lui tới nơi này. Đây
là một địa điểm trung tâm thành phố, rất thuận tiện cho mọi việc, từ hẹn hò,
mua sắm vài thứ, đợi giờ vào rạp chiếu phim, hoặc chỉ đi “bát phố” mà hồi đó
chúng tôi gọi là đi “hittuking”, tức là đi “hít tủ kính” chứ không mua bán gì.
Hơn thế, thương hiệu bánh ngọt Gival rất nổi tiếng, thu hút nhiều khách sành
ăn. Mấy bà đi ngang qua Lê Lợi – Tự Do ghé vào mua vài cái bánh mang về cho
chồng con là chuyện bình thường.
Givral, La Pagode, Brodard đã trở thành một cái “trục văn hóa không
tên” phảng phất mà rất sâu đậm trong cái hồn của Sài Gòn.
Givral nằm trong thương xá Eden.
Sau năm 1975, Gival vẫn còn sống sót cho đến khi khu này bị “giải tỏa”,
nhưng khách không còn “chọn lọc” như thời xưa. Khách hàng đủ mọi loại, ông Tây
bà Đầm, ông Hàn Quốc bà Đài Loan, chân dài đẹp, chân dài xấu, nghệ sĩ thập cẩm
ra vô thong thả và giá cả cũng vào loại trung bình, không “mềm” cũng không
“cắt cổ”.
Givral ngày ấy bây giờ
Trong khi ông bạn tôi tìm chỗ gửi xe, tôi đứng trên đường Lê Lợi nhìn
qua khung kính vào nhà hàng Gival mới. Nó vẫn ở cái góc Lê Lợi – Đồng Khởi,
mấy cái cửa kính lớn vẫn cho khách có thể nhìn ngắm hai mặt đường phố và tất
nhiên khách đường phố cũng có thể chiêm ngưỡng những khách hàng “đẳng cấp”
ngồi bên trong.
Điếu đáng tiếc nhất là cái cột to tướng đúng vào góc đẹp nhất che lấp
mất tầm nhìn nơi cửa chính trước kia, làm cho không gian có vẻ như chật chội
hơn, không thể nhìn thẳng ra nhà hát lớn, khách sạn Continental với phong cách
rất Tây và khách sạn Caravelle cùng cái vòng xoay và những con đường chảy vào
giữa lòng thành phố.
Givral (bên trái cùng) trước khi bị đập
bỏ.
Chúng tôi bước vào nhà hàng với một vẻ lạ lẫm. Những chiếc bàn ghế mới
toanh, những bộ salon kê hai bên góc khá đẹp. Tất cả đều mang dáng vẻ sang
trọng như bất cứ một nhà hàng cà phê, điểm tâm “có hạng” nào ở những thành phố
lớn.
Khoảng 9 giờ sáng, khách đã chiếm hết số bàn trong tiệm. Số còn lại
ngồi rải rác quanh chiếc comptoir hình móng ngựa. Những người hoàn toàn xa lạ
ngồi riêng biệt, chẳng ai nhìn ai. Cái không khí ấy khiến tôi không thể quên
những ngày xưa. Tuy ngồi khác bàn nhưng chúng tôi vẫn có thể biết xung quanh
mình có những ai.
Bàn bên kia là bốn năm anh ký giả chuyên làm tin hành lang Quốc Hội,
bàn góc trái là mấy ông dân biểu Hạ Nghị Viện thời Đệ Nhị Cộng Hòa đang say
sưa bàn về những “ý kiến” đã và đang chuẩn bị lên diễn đàn. Bàn giữa nhà là
mấy “dân chơi” quen mặt, có lẽ ngồi đợi người đẹp… Thỉnh thoảng một cái gật
đầu, một cái vẫy tay, một ánh mắt thân thiện. Sự gần gụi, quen thuộc ấy chính
là cái linh hồn của Givral trước 1975. Bây giờ không tìm lại được
nữa.
Cái “trục văn hóa” từ La Pagode, Givral đến Brodard khác nhau thế
nào?
Nằm chung trên đường Tự Do xưa, có ba quán café cùng nổi tiếng như
nhau. Bắt đầu từ nhà hàng La Pagode ở góc Lê Thánh Tôn – Tự Do, qua vài nhà
hàng đến tiệm sách Xuân Thu, đến hành lang Eden, trong đó có rạp Ciné Eden từ
hồi cựu hoàng Bảo Đại mới lên ngôi. Đến góc đường này là Givral nằm đối diện
với khách sạn Continental, sát bên trụ sở Hạ Nghị Viện (nhà hát lớn TP cũ),
nhìn chéo sang phải là khách sạn Carvelle sinh sau đẻ muộn. Đi quá chút nữa là
nhà hàng Brodard.
Ba tiệm cùng nằm trên một con đường rất gần nhau, chỉ cách khoảng trên
dưới 100m và gần như có kiểu kinh doanh giống nhau.. Nhưng thật ra, nếu để ý
kỹ, khách hàng thường chia làm 3 loại khác nhau. Ở đây tôi chỉ kể riêng về mặt
“sinh hoạt văn hóa”.
Nhà hàng La Pagode.
Trước hết phải kể đến nhà hàng La Pagode, tôi cho là “cổ kính” nhất.
Ngay từ những năm 1953, khi tôi mới biết taxi là “cái giống gì” (bởi ở miến
Bắc hồi đó chưa có taxi), tôi đã biết La Pagode. Hồi đó Pagode còn bày hàng
ghế salon bọc da ra ngoài hành lang, theo lời ông Nguyên Sa thì nó giống hệt
nhiều nhà hàng ở Paris. Ngồi ở đây thoáng đãng. Khách đến thường chỉ dùng một
ly cà phê, ngồi từ chiều đến tối mịt. Phía trong có một bàn đánh “tin” dành
cho khách giải trí chứ không có mục đích cờ bạc kiếm tiền. Ông Hoàng Hải, anh
ruột của cố chuẩn tướng Lưu Kim Cương, có thể kể là một “nhà vô địch về môn
giải trí này. Chúng tôi chỉ cần mua một chục cái jeton, như đồng xu, bỏ vào
khe là chơi triền miên. Cứ sắp hết lại kêu ông ông Hoàng Hải “cứu giá”, bonus
lại đổ xuống hàng đống jeton tha hồ chơi.
Khách hàng của La Pagode hầu hết là nhà văn nhà thơ, nhạc sĩ, ca sĩ. Cứ
vào buổi chiều, sau giờ tan sở là tụ tập lại đây. Tất nhiên cũng ngồi thành
nhóm. Những ngày đầu tôi thường đi cùng Thanh Nam, Thái Thủy, Hoàng Thư và đến
đây thường gặp các anh Nguyên Sa, Trần Thanh Hiệp, Mặc Thu, Cung Trầm Tưởng,
Mai Thảo, Phạm Đình Chương, Tạ Quang Khôi, Viên Linh, Nguyễn Đạt Thịnh, Phạm
Huấn, Anh Ngọc, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Nguyễn Đình Toàn… Quá nhiều, tôi không thể
nhớ hết.
Thật sự cái nhu cầu chính là đến đây gặp nhau, để… nói dóc, “bình loạn”
vài cái tin văn nghệ, thời sự chính trị cho vui thôi. Cả ba nhà hàng này với
những cái “loa ngầm, loa không ai kiểm chứng” nên có thời người ta gọi những
tin tức ấy là “radio catinat” (bởi con đường Tự Do, thời Pháp được đặt tên là
đường Catinat). Tuy nhiên cũng có những nguồn tin “bí mật quốc gia” rất chính
xác bên cạnh những nguồn tin chẳng bao giờ là sự thật. Nó cứ nhập nhằng như
thế nên “radio Catinat” chưa chắc đã là “láo toét” như nhiều người kết tội
nó.
Vậy
tạm gọi Pagode dành cho giới viết lách gặp nhau, xả stress.
Còn
Givral đông nhất và đáng kể nhất vào mỗi buổi sáng. Phóng viên trẻ thường tụ
tập ở nhà hàng này vì nó ở ngay trước trụ sở Hạ Nghị Viện, các ông dân biểu
thường ra ngồi giải lao tại đây và “thảo luận” đủ thứ chuyện bên lề. Và chuyện
bên lề bao giờ cũng hấp dẫn hơn chuyện trong nghị trường. Chuyện “bí mật quốc
gia”, chuyện phe nhóm, “gia nô” và không “gia nô”, chuyện tình bà nghị ông
nghị…, cứ nghe mấy ông này là có đủ tin “giật gân” trong ngày. Cánh phóng viên
thường bắt mối rất chặt chẽ với các ông bà dân biểu và nghị sĩ thượng hạ nghị
viện. Thật ra họ có quyền lợi “hỗ tương”, anh cho tôi tin, báo tôi yểm trợ lập
trường của anh. Trong số những phóng viên, ngoài người Việt Nam còn có một số
phóng viên người Mỹ, Pháp từ khách sạn Continental trước mặt ghé sang. Hoặc
cũng có một số phóng viên người Việt làm cho các đài truyền hình, truyền thanh
nước ngoài săn tin tại đây.
Có
một nhà thơ hàng đầu Việt Nam thời đó là thi sĩ Đinh Hùng, bình thường ông hay
ngồi ở La Pagode, nhưng khi “hữu sự” ông lại ngồi ở Givral. Dáng người “thanh
thoát” nhỏ nhắn rất thư sinh. Lúc nào ông cũng chải chuốt, complet, cravate,
đầu chải mượt gọn gàng, tay luôn xách chiếc cặp da, ông còn giữ nguyên vẻ đỏm
dáng, lịch lãm của “công tử Hà Nội” những năm 50. Ông thường hẹn gặp những
người ái mộ ở đây. Tôi để ý thấy hầu hết là những nữ độc giả rất trẻ, đẹp. Khi
ông ngồi cùng 3-4 cô, khi ông lại rù rì với một người đẹp duy nhất. Đúng là
ông có số đào hoa và dù đã ngoại ngũ tuần nhưng trái tim vẫn còn rất trẻ.
Những lúc nhìn ông “say” như thế, tôi có cảm tưởng như ông cũng giống như
những cậu trai 20 ngồi bên cô gái 18. Ông sống thật với rung cảm của mình. Có
lẽ vì vậy thơ ông bao giờ cũng mang cái óng mượt, thần thoại rất đặc trưng. Có
thể, Givral chính là nơi bắt ngưồn cho những cánh thơ thăng hoa của cảm xúc
này.
Hôm nay
ngồi ở Givral, hình bóng anh Đinh Hùng vẫn quanh quẩn đâu đây. Nhớ lại, khi
tôi viết truyện dài “Đời chưa trang điểm”, tiêu đề này chính là đã mượn trong
câu thơ “đời chưa trang điểm mà xuân đã về” của anh. Lúc gặp nhau, anh Đinh
Hùng nói với tôi: “Ừ, cái tít ấy có vẻ tiểu thuyết lắm, cứ lấy xài đi, đóng
thuế cho tớ một cuốn thôi”. Mới đây mà đã hơn nửa thế kỷ rồi anh Đinh Hùng
ơi!
Còn nhà hàng Brodard nằm ở góc Tự Do – Nguyễn Thiệp, nhìn sang bên kia
là vũ trường Tự Do của ông Cường lùn và chị “tài pán” Nhựt, bà chị này hành
nghề cai quản các em “ca nhe” từ vũ trường Ritz Hà Nội vào Nam. Ở đây lại đông
vui vào những buổi sáng muộn và buổi tối khi “gà lên chuồng”. Nơi lui tới của
những “dân đi chơi đêm” Sài Thành. Những anh hùng “hảo hớn” như Khê – Thăng
Long Xích Thố, anh em ông Kim đầu bạc, Kính tennis, Chương Marine cũng lui tới
ngồi tán chuyện giang hồ. Các “đại gia, tiểu gia” thời đó không nhiều, chỉ vỏn
vẹn một số ông dược sĩ, tu bíp, doanh nhân có “xế bốn bánh” đủ để chở các em
đi ăn đêm. Thỉnh thoảng một vài em vũ nữ, thường là loại có hạng như Lệ Hằng,
Thủy Điên, Mỹ Khùng… ở mấy cái vũ trường gần đó như Tự Do, Mỹ Phụng, Olympia
cũng la cà vào đây tán dóc.
Nhà hàng
Brodard.
Ba nhà hàng ấy là 3 sắc thái riêng biệt làm nên cái trục “văn hóa không
tên”, cái linh hồn của Sài Gòn, khó phai mờ trong ký ức của những người Sài
Gòn.
Còn một địa chỉ nữa ở gần chợ Bến Thành là nhà hàng Thanh Thế, nơi này
là chỗ gặp nhau của những ký giả thể thao như đàn anh Huyền Vũ, Thiệu Võ và
một số những nhà báo miền Nam.
Không thể tìm lại dĩ vãng
Tóm lại, trong bài này, tôi chỉ muốn thông tin đến bạn đọc một nét “văn
hóa xưa” vừa được khơi gợi lại giữa thành phố Sài Gòn. Nhưng với tôi, nó chỉ
còn cái tên Givral của thời xa xưa thôi. Tất cả đều khác trước, giá cả lại quá
cao không phù hợp chút nào với cánh phóng viên Việt Nam. Nó sẽ chỉ còn thích
hợp với khách du lịch ghé ngang qua thành phố này.
Dù sao cũng xin gửi đến bạn đọc nặng lòng với những hoài niệm cũ, với
Sài Gòn xưa, một cái gì đã mất đi không thể tìm lại được.