Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Hỏi người, hỏi để mà chơi,
Biết rằng cũng chỉ phí lời toi công.
Cóc cuối tuần:
Bạn Hiền Ơi Cho Hỏi
(Viết thay một người để gửi cho
một người giờ đã không còn là bạn)
Hỡi bạn hiền còn ở lại quê hương,
Vì xưa quyết không lên đường tỵ nạn.
Và vì chẳng biết gì về Cộng sản,
Nên mơ màng tính toán chuyện trời trăng.
Bạn nghĩ rằng chúng sẽ trọng tài năng,
Nên tin tưởng với mảnh bằng nho nhỏ,
Nhờ du học trước kia mà bạn có,
Chúng ắt mau đem thảm đỏ đến mời!
Này bạn ơi, đã bốn tám năm rồi,
Tháng Tư đến, nơi góc trời tỵ nạn,
Tôi chợt thấy lòng bồi hồi vô hạn,
Chẳng đặng đừng đành hỏi bạn ít câu.
Tôi đã nghe hàng vạn chuyện buồn đau
Đổ ập xuống trên đầu người dân Việt.
Ý kiến bạn thế nào, tôi muốn biết,
Thử xem mình có khác biệt gì nhau.
x
x x
Nghe nói rằng, chinh chiến hết đã lâu,
Mà đất nước vẫn chìm sâu đáy vực,
Và dân chúng vẫn đêm ngày khổ cực,
Không nhân quyền, không được chút tự do.
Nghe nói rằng, dân chẳng lúc nào no,
Phập phồng sống trong buồn lo, sợ hãi,
Quằn quại giữa một nhà tù vĩ đại,
Trên quê mình mà phải chịu lưu vong.
Nghe nói rằng, lãnh thổ của cha ông,
Cùng các đảo biển Đông dần bị cắt,
Và đất mẹ đã rơi vào tay giặc,
Thêm một lần mất nước thật xót xa.
Nghe nói rằng, Vẹm đã huỵch toẹt ra,
Bảo đánh Mỹ là cho Nga cho Chệt.
Cùng lúc chúng xua dân vào chỗ chết,
Chỉ vì thờ một chủ thuyết phi nhân.
Nghe nói rằng, có hàng vạn nông dân,
Bị bọn cướp, hiện thân là cán bộ,
Chiếm trọn hết đất đai cùng chốn ở,
Uất ức mà không có chỗ kêu oan.
Nghe nói rằng, bọn lãnh đạo gian ngoan,
Lúc mở miệng chỉ toàn chê "Mỹ Ngụy",
Nhưng lén lút đem tiền muôn bạc tỷ,
Giao người thân thồn qua Mỹ cất đi.
Nghe nói rằng, xã hội đã suy vi,
Cả nước chẳng biết chi là đạo đức.
Trò gian dối lọc lừa là mẫu mực,
Người thiện lương đích thực được mấy ai.
Nghe nói rằng, chuyện giới trẻ phá thai
Là "chuyện nhỏ", chẳng ai thèm thắc mắc,
Trai gái sống luông tuồng sao cũng mặc,
Thầy bà nay chỉ nhắm mắt lo tiền.
Nghe nói rằng, có đám nữ tiếp viên,
Cậy quyền thế, điềm nhiên buôn ma túy.
Nếu lỡ bị bắt mở tung hành lý,
Có "dù" to, chẳng phiền lụy mảy may.
Nghe nói rằng, dân mình "giỏi quá tay",
Vượt qua hẳn dân Tây cùng dân Mỹ.
Khắp xó xỉnh toàn "Giáo sư", "Tiến sĩ",
Dù học hành chắc chỉ đến lớp ba!
Nghe nói rằng, chẳng ít đứa lâu la,
Chức vị nhỏ, nhưng gia tài có được
Nhờ ăn cướp, nên giàu sang tột bực,
Hơn những ai thuở trước đã cầm quyền.
Nghe nói rằng, những kẻ đã vượt biên,
Nay nhờ có một tí tiền "làm phúc",
Nên áo gấm về quê nhà lúc nhúc,
Được "tấn phong" thành "khúc ruột" ngàn xa.
x
x x
Bạn hiền ơi, những chuyện tạm nêu ra,
Ai cũng biết, dù cách xa vạn dặm.
Chỉ mong bạn bỏ vài giây nghiền ngẫm,
Đừng rủa thầm tôi lẩm cẩm nói nhăng.
Sau bảy lăm, tôi nghe kể lại rằng,
Bạn thất nghiệp, ôm mảnh bằng ngồi khóc.
Nhờ vợ mới, thuộc gia đình Vẹm gộc,
Bạn thót lên bàn độc, sống thảnh thơi.
Tôi biết thừa, nên hỏi để mà chơi,
Sẽ chẳng có câu trả lời chân thật.
Cùng được biết, kể từ ngày bạn phất,
Bạn cố tình lánh mặt, chẳng gặp ai.
Thôi thế thì chiến tuyến đã chia hai,
Tôi và bạn đành đông đoài cách biệt,
Chỉ mong bạn, dù vui chơi mài miệt,
Đừng bao giờ quên nước Việt mình xưa.
Thêm lần nữa Tháng Tư,
Ai người vẫn hững hờ trên đất khổ!
Trần Văn Lương
Cali, Mùa Quốc Hận, 4/2023
"Luýnh quýnh ngọn đèn chong,
Rụt rè tuổi xế đông,
Hỏi người trong giấc cuối
Có tiếc nuối gì không."
Trần Văn Lương
Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Một đời cách bến xa sông,
Có hề tiếc nuối gì không, hỡi người?
Cóc cuối tuần:
Tiếc Nuối Gì Không
Tháng tám, mắt chiều cay,
Khật khùng giấc tỉnh say.
Ngày loay hoay đợi chết,
Đêm mỏi mệt mong ngày.
Nhẹ khảy đứt dây đàn,
Gục đầu, khẽ thở than,
Đò ngang đà bặt chuyến,
Vĩnh viễn biệt hồng nhan.
Gió bám chặt cành đơn,
Cố bày lẽ thiệt hơn.
Lá hờn nên lặng lẽ,
Mặc gió kể nguồn cơn.
Mây chớn chở đen sì,
Lấp dần nẻo biệt ly.
Người đi không trở lại,
Day dứt mãi làm chi.
Ti tỉ tiếng hoàng hôn,
Chuông tong tả gọi hồn,
Dập dồn kinh thúc hối,
Người lạc lối cô thôn.
Lổm chổm ánh trăng rằm,
Lối về cũ lạnh căm.
Xăm xăm tìm ảo vọng,
Lầm lỡ mộng trăm năm.
Dăm ước muốn xa vời,
Chỉ còn vạt nắng vơi.
Cơ trời, đâu dám trách,
Dù lách chách không ngơi.
Dòng nhạc thuở xa xôi,
Theo người chịu nổi trôi,
Ỉ ôi từng nốt lẻ,
Dằn vặt kẻ đơn côi.
Cằn cỗi giọng ca khàn,
Cũng bày đặt khóc than,
Lội càn qua vũng nhớ,
Nức nở chuyện lìa tan.
Tình mắc cạn ngu ngơ,
Quanh chăn gối vật vờ.
Câu thơ quèn lạc vận,
Còn vớ vẩn ươm mơ.
Mộng vỡ đã chương phình,
Người xưa vẫn lặng thinh,
Mặc mình ai sám hối,
Sớm tối nhẵn lời kinh.
Luýnh quýnh ngọn đèn chong,
Rụt rè tuổi xế đông,
Hỏi người trong giấc cuối
Có tiếc nuối gì không.
Trần Văn Lương
Cali, 9/2023
Tháng mười một, anh đưa vào diển đàn bài thơ Đừng Cười Tôi Nghe Nhạc Sến, một thể lọai mà Việt Cộng cấm dân miền Nam nghe và hát sau năm một chín bảy lăm.
Bây giờ giới trẻ sinh đẻ và lớn lên ở ba miền Nam Trung Bắc của xã hội chủ Nghĩa Việt Nam đều thích lên sân khấu trình diển hay họp nhau hát karaoké.
Điều mà tôi nghe thấy lạ vô cùng là khi nhạc lính của VNCH cũng có lính Bắc Kỳ hát dịp Xuân về hay lấy ngạc xưa mà kể chuyện nay.
Thế thì nhạc hành quân hay tâm sự lính xâm lăng không có ai nhớ hay hát sao?
Lạ thật đó nha.
Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Theo dòng nhạc "sến" ngân nga,
Ngậm ngùi nhớ đến quê nhà năm nao.
Cóc cuối tuần:
Đừng Cười Tôi
Nghe Nhạc "Sến"
(Cho người, cho ta, cho người ta)
Này người hỡi, đừng mỉm cười châm biếm,
Khi nhìn tôi nghe nhạc "sến" say sưa,
Gửi hồn về những ngày tháng xa xưa,
Lúc đất nước ta chưa thành địa ngục.
Tôi xui xẻo, Trời không ban cho phúc
Được học hành, thành "trí thức" như ai,
Nên xin người đừng dè bỉu chê bai,
Hãy cho phép tôi dông dài giây lát.
x
x x
Có gì "sến" trong trăm ngàn khúc hát,
Mà từng lời bát ngát đượm tình quê,
Và từng câu luôn nhắc nhở tôi về
Một nơi chốn đà muôn bề xa cách?
Có gì "sến" với mối tình trong sạch
Của chàng trai đang cắp sách đến trường.
Thoáng nhìn ai mà lòng dạ vấn vương,
Giờ tan học trên đường về lẽo đẽo?
Có gì "sến" khi hè vừa bén nẻo,
Đám học trò buồn héo hắt chia tay,
Đứa thị thành, đứa trôi giạt chân mây,
Năm tới biết ai còn quay trở lại?
Có gì "sến" chuyện những người con gái,
Kẻ đưa đò, kẻ náu tại rừng sâu,
Trót yêu nên phải mang nặng khối sầu,
Chết hay sống vẫn buồn đau duyên số?
Có gì "sến" trong muôn vàn cảnh khổ,
Lớp nhớ về một thành phố mưa bay,
Lớp đêm dài cùng chim sắt rẽ mây,
Lớp men lối biệt ly đầy cay đắng?
Có gì "sến" trên sân ga quạnh vắng,
Những chiều buồn gội nắng đợi người xưa,
Nhưng qua rồi chẳng biết mấy mùa mưa,
Mà bóng dáng ai kia chưa về được?
Có gì "sến" khi vì lòng yêu nước
Vạn chàng trai phải cất bước lên đường,
Bỏ phố phường, gác lại chuyện yêu đương,
Sẵn sàng đổ máu xương nơi tiền tuyến?
Có gì "sến" khi những người lính chiến,
Phải đương đầu nguy hiểm chốn rừng sâu,
Mắt đăm đăm nhìn ánh lửa hỏa châu,
Miệng lẩm bẩm không ngừng câu đoàn tụ?
Có gì "sến" với người theo đội ngũ
Lội bùn dơ, lam lũ khắp chiến trường,
Nhưng đêm ngày vẫn nghĩ tới người thương
Quay quắt nhớ màu sương nơi quê cũ?
Có gì "sến" với cảnh người chinh phụ,
Năm canh khuya mất ngủ nhớ thương chồng,
Miệt mài ngồi đan áo ở bên song,
Cho chồng được ấm lòng khi giữ nước?
x
x x
Người ơi chẳng bao giờ tìm lại được,
Thời vàng son của ngày trước Bảy Lăm,
Với hàng ngàn ca khúc của Miền Nam
Mà nhựa sống còn miên man tuôn chảy.
Người có thấy những bài ca ngày ấy,
Lời nhiều khi không bóng bảy văn chương,
Nhưng chính là hình ảnh của quê hương,
Thuở chưa chịu cảnh đoạn trường khốn khó?
Quê hương đó, là nỗi buồn phượng đỏ,
Là nhịp đàn khúc tân cổ giao duyên,
Là bước chân ngoài phố lúc nửa đêm,
Là nhức nhối triền miên nơi gác trọ,
Là ánh mắt mãi trông chờ đầu ngõ,
Là tiếng chuông, tiếng gió, tiếng nguyện cầu,
Là cành sim tim tím chốn rừng sâu,
Là chiếc bóng cây cầu đà gãy đổ,
Là day dứt nhìn cơn mưa tỉnh nhỏ,
Là nỗi vui vườn Tao Ngộ cuối tuần,
Là poncho, là mưa nắng hành quân
Là hạnh phúc của những lần đi phép...
Dù số mệnh Miền Nam giờ đã khép,
Những bài ca, hình ảnh đẹp tuyệt vời,
Những cung sầu, những xúc cảm đầy vơi,
Những tình tự... sẽ muôn đời tồn tại.
x
x x
Người nếu nghĩ mình thượng lưu quý phái,
Hãy ngủ yên thoải mái giữa tháp ngà,
Mặc sức dùng kiến thức nhạc bao la
Để tán tụng những bài ca "sang cả".
Và nếu muốn, cứ âm thầm hể hả
Mỉa mai tôi dốt đặc chả biết gì,
Nhưng xin người hãy tạm ngoảnh mặt đi,
Hé mở chút tâm từ bi hỷ xả,
Cho tôi được, trong nắng chiều tơi tả,
Mắt mơ màng mà tấc dạ tái tê,
Tạm quên đi bước lữ thứ ê chề,
Nghe nhạc "sến" để nhớ về quê cũ.
Trần Văn Lương
Cali, 11/2023