Nhớ mãi không bao giờ quên bữa cơm chiều hôm nào....
Nhà xa chợ. Gà, hai con thả rong, vịt mấy con thả rong để nhặt thóc rơi vãi và có mấy quả trứng gọi là. Cá trong ao, theo con nước lớn ròng mà vào từ hồi nào. Dây bí đỏ mẹ trồng bò lưa thưa, chẳng thấy quả nào, chỉ có vài cái hoa vàng ươm, những đọt non mơn mởn trong tô canh.
Nhà nhiều thứ sẵn có, mẹ ra tay “đầu bếp” cho có đồ ăn ngon lành những bữa cơm đạm bạc. Những thứ tầm thường nhất bỗng dưng trở thành của ngon vật lạ.
Món hột vịt, hột gà luộc dầm nước mắm chấm rau vườn đủ loại, vừa nhanh, vừa ngon, vừa lành, vừa mát, luôn được chào đón với niềm háo hức.
Một kỷ niệm vui của gia đình, một “vụ án” liên quan tới cái trứng và con kiki. Chuyện là bọn trẻ chúng tôi ngày xưa không biết sao mắc chung cái tật: có thứ gì ngon cũng dành lại đến sau cùng mới ăn.
Có lần nhà ăn cơm với trứng luộc, phần mỗi người một trứng. Chị tôi muốn để dành miếng ngon lại sau cùng, đành ăn cơm với nước măm.
Thế là đến lúc vét tới hột cơm cuối cùng, vét tới vét lui, quả trứng rơi độp xuống đất. Mà cũng chưa kịp tiếp đất, nó đã chui vô miệng, vô bụng con Kiki.
Vậy là chị tôi ấm ức khóc. Vậy nên, có thứ gì quí thì nên cẩn thận, đặc biệt là thức ăn ngon, tốt nhất là “tiêu diệt” nó càng sớm càng tốt. Đó là bài học mà tôi có được từ việc quả trứng bị con Kiki lủm mất!
Trở lại với món rau chấm trứng. Trước tiên là công đoạn chuẩn bị nguyên liệu. Rau trong vườn mùa nào thức ấy. Tha thẩn cắp rổ tre, tung tăng ra vườn, bị sâu bắn, kiến cắn chút xíu, thế nào cũng thu hoạch được một rổ đầy ắp rau. Nào sâu, nào kiến, có thể có cả rắn, cũng không ngán tụi mày đâu nhé! Vì là hái rau, chớ đâu phải hái hoa mà mong gặp bướm rập rờn.
Vườn nhà rộng, toàn cây tạp (hốn tạp). Cây lấy gỗ, cây ăn trái, cây cao cây thấp, cây bụi cây đơn, thân cỏ, thân bò... đủ cả. Vậy mà nhìn tứ phía, đâu đâu cũng thấy những thứ cây cỏ ăn được. Một ít rau diệu, rau chai, rau dền mọc ở phía này. Một ít nhãn lồng, bìm bìm bò tràn lan ở phía kia...
Còn đủ thứ, nhưng bấy nhiêu là cơ bản đủ cho món rau luộc “thập cẩm” hay “thất bát cẩm” gì đó. Vậy là một nồi nước sôi to đùng, bỏ thêm vài cái trứng, một rổ rau luộc đã sẵn sàng, vừa ngon vừa no, vừa bổ.
Trứng luộc chín, bóc vỏ, bỏ vô cái tô thiệt bự, cho nước mắm vào, dằm trứng ra. Thơm quá, mùi mước mắm nồng nồng, mùi trứng beo béo, mùi rau thập cẩm thoang thoảng trong gió.
Một món ba trong một: Một tô nước mắm dầm trứng. Một dĩa rau nghi ngút khói. Một tô nước rau luộc. Tất cả đã đủ cho một bữa cơm vét nồi, cơm cháy cũng bị giành giật.
Giờ thì mấy chị em mỗi đứa một nơi. Đứa thành phố đứa thị xã, đứa chợ búa. Đứa nào cũng no đủ với thịt, với cá, với cua, với tôm đủ cách chế biến. Ăn quá nhiều những thức ăn ngon lành đó, nghe nói mau bệnh, lại toàn bệnh nặng, khó chữa.
Nhưng không vì sợ mà nhớ món rau dại sau vườn, nhớ hột vịt, hột gà nhà dằm nước mắm, nhớ quay nhớ quắt trong nỗi nhớ má khi con cái khôn lớn thì đã về với ông bà!
Nhà nhiều thứ sẵn có, mẹ ra tay “đầu bếp” cho có đồ ăn ngon lành những bữa cơm đạm bạc. Những thứ tầm thường nhất bỗng dưng trở thành của ngon vật lạ.
Món hột vịt, hột gà luộc dầm nước mắm chấm rau vườn đủ loại, vừa nhanh, vừa ngon, vừa lành, vừa mát, luôn được chào đón với niềm háo hức.
Có lần nhà ăn cơm với trứng luộc, phần mỗi người một trứng. Chị tôi muốn để dành miếng ngon lại sau cùng, đành ăn cơm với nước măm.
Thế là đến lúc vét tới hột cơm cuối cùng, vét tới vét lui, quả trứng rơi độp xuống đất. Mà cũng chưa kịp tiếp đất, nó đã chui vô miệng, vô bụng con Kiki.
Vậy là chị tôi ấm ức khóc. Vậy nên, có thứ gì quí thì nên cẩn thận, đặc biệt là thức ăn ngon, tốt nhất là “tiêu diệt” nó càng sớm càng tốt. Đó là bài học mà tôi có được từ việc quả trứng bị con Kiki lủm mất!
Trở lại với món rau chấm trứng. Trước tiên là công đoạn chuẩn bị nguyên liệu. Rau trong vườn mùa nào thức ấy. Tha thẩn cắp rổ tre, tung tăng ra vườn, bị sâu bắn, kiến cắn chút xíu, thế nào cũng thu hoạch được một rổ đầy ắp rau. Nào sâu, nào kiến, có thể có cả rắn, cũng không ngán tụi mày đâu nhé! Vì là hái rau, chớ đâu phải hái hoa mà mong gặp bướm rập rờn.
Vườn nhà rộng, toàn cây tạp (hốn tạp). Cây lấy gỗ, cây ăn trái, cây cao cây thấp, cây bụi cây đơn, thân cỏ, thân bò... đủ cả. Vậy mà nhìn tứ phía, đâu đâu cũng thấy những thứ cây cỏ ăn được. Một ít rau diệu, rau chai, rau dền mọc ở phía này. Một ít nhãn lồng, bìm bìm bò tràn lan ở phía kia...
Còn đủ thứ, nhưng bấy nhiêu là cơ bản đủ cho món rau luộc “thập cẩm” hay “thất bát cẩm” gì đó. Vậy là một nồi nước sôi to đùng, bỏ thêm vài cái trứng, một rổ rau luộc đã sẵn sàng, vừa ngon vừa no, vừa bổ.
Trứng luộc chín, bóc vỏ, bỏ vô cái tô thiệt bự, cho nước mắm vào, dằm trứng ra. Thơm quá, mùi mước mắm nồng nồng, mùi trứng beo béo, mùi rau thập cẩm thoang thoảng trong gió.
Một món ba trong một: Một tô nước mắm dầm trứng. Một dĩa rau nghi ngút khói. Một tô nước rau luộc. Tất cả đã đủ cho một bữa cơm vét nồi, cơm cháy cũng bị giành giật.
Giờ thì mấy chị em mỗi đứa một nơi. Đứa thành phố đứa thị xã, đứa chợ búa. Đứa nào cũng no đủ với thịt, với cá, với cua, với tôm đủ cách chế biến. Ăn quá nhiều những thức ăn ngon lành đó, nghe nói mau bệnh, lại toàn bệnh nặng, khó chữa.
Nhưng không vì sợ mà nhớ món rau dại sau vườn, nhớ hột vịt, hột gà nhà dằm nước mắm, nhớ quay nhớ quắt trong nỗi nhớ má khi con cái khôn lớn thì đã về với ông bà!
(trich trong DN)
Chị ÁI vui lòng cho tôi xin thêm một chén cà pháo . . . chua nữa
RépondreSupprimerĂn mới . . .cả bữa cơm ,hóa ra Chị cũng có những bữa cơm chiều ...
như vậy . . .
Mh
Qua nhà tui, vườn có nhiều rau, và món canh gọi là canh rau thập toàn, nôm na dzà quê Huế gọi là tập tàng... : má Huế, khoai lang, muống, dền đỏ tía, mồng tơi, me đất, đay, bồ ngót, càng cua, rau trai, rau rìu, rau éo ....có thể dào măng tre thêm vào nhưng rất khó đào và phải luộc nhiều lần... Có cả cà pháo nữa !!! Rụp !!!!! Xì xà xì xụp !!!!!!!
RépondreSupprimerLH
Nghe chị kể mà muốn lái xe xuống miệt dưới ăn rau vườn nhà chị quá!
RépondreSupprimerMD