caroline thanh huong

caroline thanh huong
catbui

Libellés

mercredi 26 février 2014

Trái Tim Người Chết

Trái Tim Người Chết

Phần 1

Lam quỳ bên ghế nơi góc phòng để cầu nguyện, nhìn lên bức tượng Đức Mẹ đồng trinh mà trong lòng trống vắng. Mỗi buổi sáng chủ nhật, cô âm thầm ngồi nơi đây với nỗi đau khôn xiết, trái tim cô như tan chảy theo dòng máu nóng âm ỉ trong người, cuốn trôi theo mọi thứ. Cô quên hết tất cả ngoại trừ đứa con gái bé bỏng của cô.
Bầu không khí trong thánh đường lạnh lẽo, những người đi lễ nhà thờ kéo nhau về hết. Lam không thể cầu nguyện tiếp được nữa đành đứng lên, cô khoác chiếc áo len lên người, dù bên ngoài là cái ánh nắng chói chang của buổi trưa tháng năm.
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Lam, ông ta ở tuổi trung niên, mặc chiếc áo chùng màu đen, tay cầm một quyển kinh thánh với ánh mắt nghiêm nghị, ông gật đầu chào Lam.

- Ta là linh mục Vĩnh Thuỵ, còn con là...? - Dạ! Chào cha! Con là Lam.
Cha Vĩnh Thuỵ có đôi mắt nhân từ và nụ cười rộng lượng:
- Chào mừng con đã đến với nhà thờ nhỏ này. Cha vừa được biết hoàn cảnh của con, cầu Chúa che chở cho một sinh linh bé nhỏ đang chịu đựng một nỗi đau quá lớn.
Đôi mắt của Lam bỗng nhoà lệ, cô cắn môi cố nuốt những giọt nước sắp chảy trên má. Thật ra Lam chỉ là người ngoại đạo, cô tìm đến nhà thờ quỳ dưới chân Đức Mẹ cầu xin người cứu lấy linh hồn của đứa con gái bé bỏng của cô. Niệm Thư vừa chào đời đã mắc phải chứng bệnh tim bẩm sinh con bé yếu đuối có thể lên thiên đàng bất cứ lúc nào. Chồng của Lam là một doanh nhân trẻ thành danh, nhưng anh đột ngột qua đời trong căn bệnh tai biến mạch máu não. Một mình đương đầu với một sản nghiệp của chồng để lại và đứa con bệnh tật, quả là Lam cảm thấy mình càng đuối sức.
Nhiều lúc cô muốn dừng lại cuộc chơi này, phó mặc cho số phận. Nhưng mỗi ngày nhìn khuôn mặt ngây thơ của con trẻ, cô cảm thấy có thêm nhiều nghị lực nên không nở đành buông xuôi tất cả.
Cha Vĩnh Thuỵ mời Lam bước qua dãy phòng bên cạnh nằm phía sau nhà thờ. Căn phòng thật trang nhã, một cây thánh giá to bằng gỗ được treo ngay giữa phòng. Đó là tác phẩm của một con chiên tặng Cha. Những quyển sách dày bằng bìa da sắp thành từng dãy ngay ngắn xếp trên kệ.
Đưa tay chỉ về chiếc ghế bành, cha Vĩnh Thuỵ ra dấu cho Lam ngồi xuống, sau đó cha đến bên kệ sách chọn một quyển có bìa màu nâu, quay trở lại chỗ cô, ông kéo ghế ngồi xuống. Giọng cha thật từ tốn, như đang giảng thánh kinh cho một con chiên ngoan đạo:
- Cha đã nhìn thấy con bé trong buổi xưng tội. Một thiên thần bé nhỏ, có đôi mắt trong sáng tựa như ánh sao lung linh, con bé là hiện thân của sự sinh tồn vĩnh cửu.
Mười đầu ngón tay của Lam gần như tê cứng, cô nhận ra trong lời nói của vị linh mục chứa đầy lòng thương hại hơn là sự an ủi. Đôi môi Lam mím chặt, cô nghẹn ngào nói:
- Thưa cha! Sinh mệnh của Niệm Thư như ngọn nến trước gió, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi...
Nói đến đây, Lam không kềm chế được cơn xúc động trong lòng, cô gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
- Con đừng vội nhụt chí như thế! Con bé tuy mỏng manh như giọt sương mai nhưng lại rất mạnh mẽ, không thể nào yểu mệnh được. Một ngày không xa sẽ có một điều kỳ diệu đến với con bé, con hãy sống vui vẻ, đừng buồn phiền nữa! Chúa sẽ cứu rỗi cho linh hồn các con!
Lam ngước khuôn mặt đẫm lệ nhìn cha Vĩnh Thuỵ, cô nghi ngờ hỏi:
- Có thật như vậy không, thưa cha?
Để quyển sách trước mặt, cha Vĩnh Thuỵ nhíu mày lật từng trang sách dọc khá lâu, cha phân tích cặn kẽ cho Lam hiểu:
- Cha đã nhìn con bé, ngoài ánh mắt sáng trong nó còn có vầng trán cao trông rất thông minh và đôi chân mày như vẽ. Một cái gì đó rất siêu phàm mà người bình thường không dễ gì có được!
- Nhưng Niệm Thư bệnh tim từ nhỏ, bác sĩ bảo nó có thể ra đi bất cứ lúc nào. Chuyện đó ai cũng biết, con bé sống được ngày nào là mừng ngày đó, thưa cha!
Cha Vĩnh Thuỵ khép quyển sách lại, khuôn mặt cha biểu lộ nhiều cảm xúc,
một cảm xúc rất lạ mà chỉ có người đồng cảm mới nhận ra. Giọng vẫn điềm
đạm:
- Sự sống của một con người không lệ thuộc vào một lời phán quyết của một ai. Con đã nhận thức sai lầm điều đó rồi đấy. Tại sao con không để cho con bé tận hưởng bầu không khí trong lành tiếp xúc với những đứa bạn đồng trang lứa và thế giới xung quanh nó?
Lam buông tiếng thở dài:
- Đó là ngoài ý muốn của con, thưa cha! Con hằng ước ao con bé cũng được vui chơi như bao đứa trẻ khác. Nhưng do sức khoẻ con bé quá yếu, khó mà có thể hoà nhập cùng bạn bè của chúng.
Lấy trong túi áo ra một tờ giấy, trong đó có ghi rõ địa chỉ mà cha Vĩnh Thuỵ muốn Lam đến đấy:
- Con phải dẫn con bé đến đây một lần. Khung cảnh thiên nhiên ở đấy sẽ giúp cho bệnh tình nó thuyên giảm. Chúng ta phải hy vọng nhiều hơn là thất
vọng!
Lam liếc mắt đọc địa chỉ trong mẩu giấy, đó là trường dòng ở ngoại ô thành phố, dành nuôi những đứa trẻ mồ côi.
Cha Vĩnh Thuỵ nói tiếp:
- Ma xơ Thoại Liên là mẹ nhân từ đối với lũ trẻ. Con hãy nói chuyện với xơ ấy xem, cha tin con sẽ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng và thanh thản!
- Dạ! Con xin cám ơn cha!
Cúi đầu từ giã cha Vĩnh Thuỵ, Lam bước nhanh ra dãy hành lang nhỏ và hẹp. Trong khuôn viên nhà thờ trông nhiều hoa cúc trắng, cánh hoa tuy mỏng manh trước ánh nắng như thiêu đốt, nhưng sao nó vẫn uy nghi không héo úa. Bất giác Lam hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cô muốn mình như những đoá hoa cúc trắng, bình dị nhưng có một ý chí vững vàng, không có chuyện gì làm cho cô lùi bước.
Trường dòng nằm yên tĩnh trên một dốc đồi thoai thoải, không khí mát rượi thật dễ chịu, cây cối xanh um tùm, xum xuê những cành lá như muốn che cả vòm trời xanh. Đặc biệt, ở đó được trồng rất nhiều hoa, đủ các màu sắc. Nhà dòng xây theo lối kiến trúc tây phương, tuy không còn mới nhưng rất vững chắc. Khoảng sân rộng được trồng nhiều hoa hồng, tú cầu, ly... nhiều nhất là bông hoa màu trắng chạy dọc theo các băng ghế đá có khắc tên của các nhà hảo tâm gửi đến.
Xơ Thoại Liên đích thân ra đón Lam. Xơ còn khá trẻ trong chiếc áo dài màu đen bình dị, khuôn mặt xơ toát lên vẻ đôn hậu và nụ cười nhân ái.
- Chào Lam! Rất vui được gặp chị.
Lam gật đầu chào xơ Thoại Liên. Cánh cửa xe hé mở, một bóng dáng nhỏ bé bước ra. Cô bé trùm chiếc khăn voan che kín khuôn mặt, chiếc áo đầm trắng tinh có đăng ten xoè tơ cứ như vướng víu bước chân. Trông cô bé thật đáng thương.
Xơ Thoại Liên cúi thấp người xuống đưa tay đỡ chiếc khăn voan trên đầu cô bé, dịu dàng hỏi:
- Cháu là Niệm Thư phải không?
- Dạ phải!
Vẻ mặt hốt hoảng, Lam nắm lấy tay con gái kêu lên: - Gió và bụi sẽ làm cho con bé khó thở.
- Chị Lam. - Xơ Thoại Liên lắc đầu đáp. - Chính hơi đất này đã kéo dài sự sinh tồn của con người. Chị đừng xem Niệm Thư như một con búp bê.
- Nhưng con bé yếu lắm, tôi sợ nó không chịu nỗi. - Lạm nói bằng giọng xót xa.
Tranh thủ lúc mọi người để ý, Niệm Thư nhẹ nhàng chạy thoắt vào trong sân. Cô bé cởi bỏ đôi giày có chiếc nơ xinh xắn, đôi chân trần giẫm lên thảm cỏ xanh, ánh mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh với những đám mây bồng bềnh trôi lơ lửng.
Chưa bao giờ cơn bé được tận hưởng không khí thiên nhiên đẹp như thế này, nó thích thú hít lấy hít để mùi thơm của hoa và cỏ dại, xoè bàn tay nâng niu từng cánh hoa.
Bất ngờ, một quả bóng không biết từ đâu bay thẳng vào mặt Niệm Thư, cú va chạm mạnh làm cho con bé té nhào xuống thảm cỏ.
- Úi da... đau quá.
Một thằng bé hốt hoảng chạy đến, nó cuống cuồng như người biết lỗi. - Cậu có sao không? Mình...
Trước mặt Niệm Thư là thằng con trai đen nhẻm, có khuôn mặt thông minh
và đôi mắt lanh lợi. Nó đưa tay lên sờ vết bầm trên trán con bé, giọng của nó rối
rít:
- Chết rồi, mình đã làm cho cậu đau. Bây giờ phải làm sao đây? Để mình đi gọi mẹ Liên đến.
Đưa một ngón tay lên môi, Niệm Thư khẽ nói:
- Xuỵt! Mình không sao đâu, chỉ là một vết bầm nhỏ thôi. Nếu để mẹ mình biết, lần sau sẽ không cho mình đến đây chơi đâu.
- Có thật là cậu không đau không?
- Hơi đau một chút, nhưng bây giờ hết rồi.
Thằng bé ngồi xuống bên cạnh Niệm Thư, trái bóng trên tay của nó xoay tròn trông thật ngộ nghĩnh. Nó bắt chuyện làm quen:
- Mình tên Đậu Nành, một cái tên nghe buồn cười lắm phải không? Nhưng mẹ Liên nói lúc mình còn nhỏ, mình rất thích uống sữa đậu nành. Cậu tên gì?
- Niệm Thư!
- Tên cậu đẹp quá, mình ước gì có một tên đẹp giống như cậu.
- Nhưng tên của cậu nghe cũng rất dễ thương, mình rất thích cái tên đó.
Đậu Nành chăm chú nhìn cô bé trước mặt, cái nhìn hiếu kỳ pha lẫn ít nhiều thương hại. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, làn da trắng xanh và đôi mắt sâu đen láy, trông Niệm Thư thật yếu đuối.
- Cậu đến đây với gia đình sao?
Niệm Thư ngồi tựa lưng vào gốc cây, tay vân vê vạt áo, trả lời:
- Mình đi cùng với mẹ. Đã lâu lắm rồi mình mới được ra ngoài chơi như thế
này.
- Nghĩa là sao, mình không hiểu cậu nói gì?
- Mẹ nói mình bị bệnh, nên không cho mình tiếp xúc với một ai cả, thậm chí cũng không cho đi học, suốt ngày mẹ cứ bắt mình ở trong phòng ăn cơm, uống thuốc rồi ngủ và cứ như vậy, cuộc sống của mình thế đấy. Chán ngắt!
Nhăn mặt như con khỉ ăn trúng ớt cay, Đậu Nành rùng mình đáp:
- Như vậy thật buồn nhỉ. Mẹ Liên của mình nói cuộc sống này rất tươi đẹp, trẻ thơ chúng ta nên sống hồn nhiên vui vẻ!
Chớp chớp đôi mắt đẹp, Niệm Thư nghiêng đầu hỏi: - Mẹ Liên thương cậu nhiều lắm nhỉ?
- Không phải mẹ thương chỉ mình tớ đâu, mẹ ấy thương tất cả bốn mươi hai đứa con, ai cũng được mẹ Liên chăm sóc chu đáo như thế cả.
Nét mặt Niệm Thư thoáng một chút ngạc nhiên. Đậu Nành nhận ra điều đó, nó nhanh nhẩu giải thích:
- Tụi mình không phải con của mẹ Liên sinh ra mà là những đứa trẻ mồ côi ở mọi nơi, được mẹ đem về đây nuôi dưỡng mà.
Tâm hồn thơ ngây của Niệm Thư như chưa hiểu hết lời nói sâu sắc của Đậu Nành, nhưng khi trông thấy đôi mắt buồn buồn kia, con bé cảm thấy cũng buồn lây. Điều này không tốt cho sức khoẻ của nó chút nào: sắc mặt Niệm Thư xanh như tàu lá, con bé đưa hai tay ôm lấy ngực, thở dồn dập.
Đậu Nành lúng túng, thằng bé không biết chuyện gì đang xảy ra cho cô bạn mới quen, giọng nó hốt hoảng:
- Cậu cậu bị làm sao vậy Niệm Thư?
Cố nén cơn đau nhói, Niệm Thư thều thào:
- Mình đau lắm! Mẹ mình nói trái tim mình không được khoẻ. - Niệm Thư chỉ tay lên ngực nói tiếp. - Ở đây đau lắm, có nhiều khi đau muốn chết đi được. Nhưng đây là bí mật, cậu đừng nói cho ai biết nhé.
- Ừ! Mình không nói cho ai biết.
- Chắc chắn nhé!
- Mình hứa mà!
- Vậy thì ngoéo tay đi.
Đậu Nành cười tinh nghịch:
- Có cần thấm nước miếng trên đầu ngón tay cái không vậy? Vẻ mặt ngạc nhiên, Niệm Thư hỏi:
- Làm như thế có tác dụng gì?
- Để cho cái ngoéo tay thêm linh nghiệm.
Niệm Thư le lưỡi liếm đầu ngón tay cái rồi chìa ra trước mặt Đậu Nành, trông con bé thích thú với kiểu ngoéo tay kỳ lạ này. Đậu Nành cũng làm theo, hai đứa bé trở thành một đôi bạn thân. Niềm vui sướng hiện lên trên khuôn mặt hai đứa bé, thỉnh thoảng có tiếng cười khúc khích của Niệm Thư và vẻ mặt hớn hở của Đậu Nành, mãi cho đến khi có tiếng bước chân dẫm trên những chiếc lá khô nghe xào xạc, hai đứa bé mới giật mình ngẩng đầu lên. Lam nhìn cả hai đứa với ánh mắt hờn trách:
- Niệm Thư con!
Niệm Thư vui hẳn lên:
- Mẹ, chúng con nói chuyện vui lắm.
Đậu Nành đứng bật đậy, thằng bé khoanh tay trước ngực lễ phép chào Lam: - Cháu chào cô!
Nắm lấy tay Lam, Niệm Thư nũng nịu:
- Đây là Đậu Nành, bạn mới quen của con đấy mẹ.
Lam nhìn trân trân thằng bé đang đứng trước mặt, gương mặt cô tỏ ra không được vui, cô không muốn Niệm Thư kết thân với ai cả. Bởi vì nó mong manh như vệt khói có thể tan biến bất cứ lúc nào, chỉ cần một cảm xúc mạnh là...
Trông thấy Đậu Nành đang nhìn Lam với vẻ khó hiểu, cô đành lên tiếng hỏi vu vơ:
- Cháu bao nhiêu tuổi.
- Dạ con mười hai tuổi.
Niệm Thư thích chí vỗ tay reo lên:
- Cậu bằng tuổi với mình.
- Vậy à? - Đậu Nành nhe răng cười. - Sinh nhật cậu vào tháng mấy? - Tháng chín.
- Còn mình là tháng bảy, mình lớn hơn cậu hai tháng. - Cậu sẽ là anh của mình nhé...
Một chút trách móc trong lời nói của Lam, khiến cho Niệm Thư cúi đầu im lặng.
- Niệm Thư! Con đã quên những lời mẹ dặn rồi sao? Chúng ta về thôi. - Mẹ! Con thích ở đây, con không muốn về.
Khuôn mặt của Lam tỏ ra nghiêm nghị, nhưng lần này không làm cho Niệm Thư một chút sợ sệt, con bé trở nên bướng bỉnh từ lúc nào.
- Lúc nào mẹ cũng ích kỷ với con, mẹ không cho con quen với bạn mới. Con ghét mẹ.
Niệm Thư lảo đảo, cô bé quị người xuống với khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Lam hốt hoảng ôm chầm lấy con gái, cô nhỏ nhẹ giải thích:
- Mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thư ơi! Con là lẽ sống của đời mẹ. Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ sẽ chết theo con, con có hiểu không Thư?
Đậu Nành đã nhanh chân chạy vào trong nhà báo cho mẹ Liên của nó biết sự việc đang xảy ra. Xơ Thoại Liên tức tốc chạy đến bên mẹ con Lam.
- Chị Lam! Đưa cháu vào nhà đi. Con bé chỉ xúc động một chút thôi. Niệm Thư mở mắt nhìn xơ Thoại Liên, con bé cười như mếu:
- Con không sao đâu cô. - Con bé quay sang nắm lấy tay Đậu Nành khẽ nói. - Chúng mình sẽ là bạn tốt của nhau nhé.
- Nhất định rồi. - Đậu Nành tủm tỉm cười đáp.
Lam cố nén tiếng thở dài và trong lòng tâm trạng lo lắng, dường như có một điều gì đó bất ổn sẽ đến với con gái. Xơ Thoại Liên bước đến trấn an Lam:
- Chị cứ yên tâm, một tình bạn tốt sẽ giúp cho Niệm Thư yêu đời và con bé sẽ thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn và có thể nhờ đấy mà bệnh tật của cháu sẽ thuyên giảm nhiều đấy!
Lam vẫn lo lắng:
- Nhưng liệu thằng bé có hợp với vẻ yếu đuối của Niệm Thư không, thưa xơ?
- Đậu Nành là một cậu bé có cá tính, tuy hơi nghịch ngợm phá phách hơn những đứa trẻ khác, nhưng nó rất có nghĩa khí, biết trân trọng một tình bạn tốt đẹp.
Mẹ, con không thấy mệt, con vui lắm!
Niệm Thư cười thật tươi khi xuất hiện trước mặt Lam. Hôm nay sao con bé vui như vậy? Thường ngày nó vẫn trung thành với màu trắng trinh nguyên, không hiểu sao sáng nay nó lại xúng xính trong bộ váy màu hồng nhạt mới. Điều này làm cho Lam càng thêm lo lắng, cô ngắm nhìn Niệm Thư không chớp mắt, con bé mảnh mai như cành liễu, tâm hồn yếu đuối, chỉ cần một cơn xúc động nhỏ dù buồn hay vui, trái tim nó sẽ ngừng đập ngay tức khắc.
Lam bước đến gần con gái, cô lên tiếng nhắc nhở:
- Sao con không lên phòng nghỉ ngơi đi. Bên ngoài trời nắng như thiêu đốt, con ngồi ở đây không tốt cho sức khoẻ đâu.
Gieo mình xuống chiếc ghế sôfa trong phòng khách, Niệm Thư duỗi thẳng hai chân gác lên ghế, cô bé nhõng nhẽo nói:
- Suốt cả đêm con ngủ no mắt lắm rồi. Tại sao lúc nào mẹ cũng bắt con ngủ
vậy?
Giọng của Lam thật điềm đạm:
- Mẹ rất sợ những tiếng động mạnh bên ngoài làm con tổn thương. Bởi vì tâm hồn con phải được bao bọc trong một không gian yên tĩnh và trong lành nhất.
Niệm Thư đứng bật dậy, con bé lắc đầu đáp:
- Con lớn rồi, mẹ không nên giam cầm con suốt ngày ở trong phòng, con không thích đâu.
- Kìa, Niệm Thư, con nói gì lạ vậy? Mẹ lo lắng cho sức khoẻ của con. Nếu như con khoẻ mạnh như những đứa trẻ khác thì mẹ không bao giờ bắt con phải tuân thủ những qui tắc cứng nhắc đó đâu!
- Hiện giờ con sắp chết rồi phải không? Bệnh tình của con mỗi ngày càng
trầm trọng hơn, vậy mẹ hãy để cho con toại nguyện theo những gì con muốn đi.
Lam sững sờ nhìn con gái hỏi:
- Bất cứ những điều ước muốn gì của con, mẹ sẽ thực hiện tất cả. Ánh mắt Niệm Thư nhìn mẹ như khẩn cầu:
- Con muốn trở lại trường dòng của xơ Thoại Liên mẹ à!
- Có phải con muốn gặp lại thằng bé Đậu Nành gì đó không? - Dạ phải!
Vòng tay của Lam ôm ghì lấy thân hình mềm mại của con gái, cô dịu dàng
nói:
- Đậu Nành là một cậu bé tốt, nhưng cơ thể con dễ bị nhiễm bệnh. Con không thể đến những nơi ấy được. Hãy nghe lời mẹ trở về phòng đi. Bác sĩ Trọng sắp đến khám bệnh cho con rồi đấy.
Niệm Thư buồn rười rượi, con bé phụng phịu quay lưng bỏ về phòng, tỏ vẻ hờn dỗi:
- Con ghét mẹ, tại sao lúc nào mẹ cũng tách biệt con với thế giới bên ngoài thế, con đã khoẻ rồi mà. Mẹ bớt nghĩ ngợi nhiều về bệnh tình của con có được không?
Căn phòng còn lại một mình, Lam đưa hai tay chống cằm, vẻ mặt cô tư lự nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài những ánh nắng đang chói chang trên các ô cửa kính, khí hậu ngột ngạt một cách đáng sợ.
Lam vẫn mang trong lòng một nỗi buồn mênh mang, mỗi lần nghĩ đến căn bệnh của Niệm Thư làm cho cô suy sụp tinh thần, cô ước gì sức khoẻ của mình có thể thay thế cho con gái, miễn sao nó được khoẻ mạnh như những đứa trẻ khác, cô chết cũng cam lòng...
Niệm Thư đang ngồi một mình cô độc trong phòng, con bé không biết giết chết thời gian bằng những công việc gì. Căn phòng hoàn toàn trống vắng, không có một thứ gì để cho cô bé giải trí.
Ngoài những tấm rèm cửa giăng kín, trên kệ gỗ là vô số truyện tranh đã sờn rách, Niệm Thư không nhớ mình đã xem đi xem lại những quyển sách đấy bao nhiêu lần. Trong các ngăn kéo của hộc tủ là các lọ thuỷ tinh nằm xếp lớp đủ màu sắc, nhưng rất tiếc chúng không phải là những viên kẹo ngọt ngào hấp dẫn, mà chính là thuốc đặc trị cho chứng bệnh tim. Tội nghiệp cho con bé, mỗi lần ngửi đến mùi thuốc nó rùng mình khiếp sợ.
Bác sĩ Trọng vẫn đến khám bệnh và chích thuốc cho Niệm Thư như thường lệ, mỗi lần ông rời khỏi phòng, con bé lại chìm trong một giấc ngủ thật sâu. Con bé không biết mình thiếp đi được bao lâu, đến khi nó bừng tỉnh dậy nghe có tiếng gió lao xao bên ngoài cửa sổ. Bóng tối bao trùm cả không gian, cảnh vật càng thêm hiu quạnh.
Lam đang bê một mâm thức ăn bước vào phòng, mặc dù có rất nhiều món ăn bổ dưỡng, nhưng Niệm Thư không chọn được món nào. Toàn những món ăn kết hợp với phụ liệu thuốc nam hoặc thuốc bắc, chỉ nghe mùi thôi là mặt con bé đã tái mét.
Niệm Thư đưa tay bịt mũi, giọng oai oái:
- Con sợ những món ăn mẹ nấu lắm. Lúc nào cũng thuốc với thuốc, chẳng lẽ mẹ không có món gì khác ngoài những thứ đó sao?
- Thuốc đắng giã tật mà con. - Lam năn nỉ con gái. - Con không ăn!
Chọn một ly sữa tươi, Niệm Thư nhắm mắt đưa lên miệng uống ừng ực. Sau đó con bé không hề đụng đến bất cứ một món gì. Sức chịu đựng của Lam cũng có giới hạn, cô đã bỏ công sức chế biến nhưng món ăn này suốt cả buổi, để đổi lại cái lắc đầu của con gái. Cô đặt mạnh mâm thức ăn xuống bàn, giọng cô trở nên gay gắt:
- Con thật quá đáng, con muốn làm khổ mẹ đến bao giờ? - Đưa tay đập mạnh vào ngực, Lam tự than thân trách phận.  - Có ai hiểu được nỗi khổ của tôi không? Ông Tâm ơi, ông chết đi bỏ lại cho tôi gánh nặng như thế này hả? Hãy để tôi chết theo ông đi.
Niệm Thư quỳ xuống dưới chân Lam, con bé khóc nức nở:
- Mẹ ơi! Con biết con làm khổ mẹ rất nhiều, nhưng thật lòng con đâu muốn như thế... con...
Cơn đau đột ngột làm Niệm Thư lả người đi, da mặt cơn bé trắng bệch, hơi thở của nó mỗi lúc một dồn dập. Lam thật sự hối hận vì cơn nóng giận bất thường của mình, cô hoảng hốt đỡ Niệm Thư đứng dậy.
- Mẹ xin lỗi con, xem như mẹ không nói gì cả! Con hãy bình tĩnh, hít thở thật sâu vào.
Niệm Thư gượng cười đáp:
- Con không sao đâu mẹ, con muốn nằm nghỉ một lát.
- Được rồi, mẹ sẽ mang thức ăn ra khỏi phòng. Con muốn ăn món gì, mẹ xuống bếp nấu cho con.
- Thôi được rồi mẹ, con uống sữa no rồi. Con cám ơn mẹ!
Nằm co ro trên chiếc giường trải drap trắng tinh, Niệm Thư nhắm nghiền đôi
mắt lại, con bé đang tập trung vào hơi thở để ngăn cơn đau nhói từ trong lồng
ngực.
Lam cảm thấy đôi môi mình mằn mặn, cô không biết những giọt nước đã trào ra khoé mi từ lúc nào, cô rời khỏi căn phòng con gái trong tâm trạng phập phồng, lo âu.
Bên ngoài có tiếng động rất nhẹ, cánh cửa sổ hé mở đủ làm cho tóc tai của
một cái đầu rối như tơ vò. Tiếng gọi khe khẽ của thằng con trai đánh thức Niệm
Thư.
- Niệm Thư! Cậu đang ngủ hả?
Lồm cồm ngồi dậy, Niệm Thư ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt con bé chợt choàng tĩnh khi gặp lại người bạn cũ.
- Đậu Nành, là cậu sao?
- Mình đến thăm cậu đây!
Đậu Nành cố sức bám vào những bức tường trơn trợt để trèo qua những song sắt nhọn hoắt. Thằng bé thật liều lĩnh, chỉ cần nó sơ suất một chút, độ cao của ngôi nhà lầu hai tầng này sẽ lấy mạng sống của nó như chơi. Niệm Thư cũng nhận ra sự nguy hiểm đó, con bé lo lắng:
- Cậu đến thăm mình, tại sao không đi cửa trước cho đàng hoàng. Cậu trèo tường như thế nguy hiểm lắm.
Khuôn mặt Đậu Nành tiu nghỉu trông thật đáng thương:
- Mình đến đây thăm cậu lần này là lần thứ ba, lần nào đến mình nhấn chuông cũng không thấy ai ra mở cửa cả. Lần này bực quá, mình bạo dạn trèo tường luôn.
Qua một lớp cửa thông ra ban công bị khoá chặt, Niệm Thư không tìm ra chìa khoá để mở cửa cho Đậu Nành, con bé rươm rướm nước mắt bước đến gần cánh cửa sổ nói khẽ:
- Mẹ mình giữ chìa khoá cửa rồi. Cậu chờ mình một chút nha.
- Không cần đâu, gặp cậu là mình vui rồi. Mẹ của cậu không thích mình đến
đây.
- Tại sao cậu nghĩ như vậy?
Đôi mắt của Đậu Nành sáng rực như hai vì sao lấp lánh trong bóng tối, thằng bé vốn là đứa thông minh, nên nó có thể đoán ra chuyện gì đang xảy ra với cô bạn đáng thương:
- Bởi vì mẹ của cậu rất lo lắng cho sức khoẻ của cậu, cậu không biết à!
Niệm Thư đứng tựa lưng vào cánh cửa, khuôn mặt của cô bé thật ngây thơ. - Cậu đến đây chỉ nói với mình lý do đó thôi sao?
- Nói cho mình cậu biết thôi nhé, hôm nay là sinh nhật của mình!
Trên tay của Đậu Nành cầm sẵn một gói giấy, thằng bé lòn tay qua khe cửa đưa qua cho Niệm Thư, giọng nó phấn khởi:
- Đây là bánh chính tay mẹ Liên mình làm đấy. Mình mời cậu ăn!
Niệm Thư thích thú với tay lấy một cái bánh trong gói giấy đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.
Mùi bơ dậu phộng của bánh, cộng thêm mùi thơm của sôcôla làm cho Niệm Thư ngây ngất, chưa bao giờ cô được thưởng thức hương vị tuyệt vời như thế này. Cô bé ăn một lúc năm cái, nhưng vẫn còn thèm.
- Nếu cậu thích ăn bánh này, lần sau đến thăm cậu, mình sẽ nói với mẹ Liên làm bánh cho cậu nhé! - Đậu Nành nheo mắt mỉm cười.
Còn một cái bánh cuối cùng, Niệm Thư không đành lòng ăn. Lúc này con bé mới có dịp ngắm nghía hình hài của cái bánh đang nằm gọn trong lòng bàn tay của nó. Cái bánh có hình một ngôi sao năm cánh, trông thật ngộ nghĩnh.
Đậu Nành cố nuốt nước miếng, thật ra nó chưa có cơ hội nếm thử những cái bánh của mẹ Liên nó làm. Thằng bé cố nuốt nước miếng lên tiếng hỏi:
- Cậu kể cho mình nghe mùi vị của bánh ngôi sao ước nguyện đi!
- Đây là bánh ngôi sao ước nguyện sao? Mình tham ăn quá, đã ngốn hết năm cái vào bụng rồi.
Niệm Thư đỏ mặt đưa chiếc bánh còn lại cho Đậu Nành, con bé ngập ngừng nói tiếp:
- Hôm nay là sinh nhật của cậu. Mình không có gì tặng cậu, mình sẽ gửi điều ước tốt đẹp nhất trong chiếc bánh này đến cho cậu.
Đậu Nành cầm cái bánh nhỏ bẻ ra làm hai, thằng bé đưa một nửa cho Niệm Thư, nó đưa ra một sáng kiến nghe thật ngộ nghĩnh:
- Chúng ta trao đổi điều ước cho nhau được không?
- Nghe hay đấy. Chúng ta sẽ viết nó vào trong mẩu giấy truyền tay cho nhau.
Vừa nói xong, Niệm Thư liền xoay người bước nhanh đến chiếc bàn, con bé lấy ra quyển sổ tay và cúi xuống hí hoáy viết. Lúc sau nó trở ra với một nụ cười bí mật, con bé đưa tờ giấy và cây viết cho Đậu Nành.
- Đến lượt cậu viết ước mơ của cậu vào trong đấy!
Đậu Nành lấy trong túi ra một con cò giấy màu đỏ, thằng bé đã xếp nó trước khi đến đây gặp Niệm Thư, nó đỏ mặt đưa cho con bé:
- Điều ước của mình nằm trong đấy!
Những cơn gió lớn bỗng từ đâu thổi ào ạt, bầu trời đang trong vắt trở nên tối sầm, những áng mây đen lũ lượt kéo đến. Đậu Nành hốt hoảng kêu lên:
- Trời sắp mưa to lồi. Mình phải về thôi, kẻo mẹ Liên trông. Niệm Thư nhíu mày hỏi:
- Cậu đến đây bằng gì?
- Mình đi bằng xe đạp.
- Từ nhà dòng đến đây xa không?
Đậu Nành đưa tay gãi đầu, nó không biết giải thích như thế nào với Niệm Thư, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của con bé, nó đành nói dối:
- Mình đạp xe đến đây chỉ mất khoảng mười lăm phút thôi.
- Thật không? Mình nhớ không lầm, mình ngồi xe đi với mẹ đến chỗ cậu phải hơn một tiếng.
- Thôi tạm biệt cậu, mình về đây!
Đưa tay vẫy chào tạm biệt Niệm Thư, Đậu Nành hấp tấp đu người xuống
bức tường nham nhúa, mười ngón tay của nó như móc sắt bấu chặt vào những
bậc thềm, nhanh nhẹn như một chú mèo, nó phóng xuống mặt đất một cách nhẹ
nhàng.
Có tiếng Niệm Thư vọng xuống bên tai:
- Cậu đạp xe cẩn thận nha! Nhất định cậu phải đến thăm mình đấy nhé! - Mình hứa sẽ đến thăm cậu mỗi tuần.
Niệm Thư hồi hộp mở con cò giấy ra xem điều của Đậu Nành dành cho nó. Con bé sững sờ trông thấy những nét chữ viết nắn nót: “mình tên là bé Đậu Nành, mình ước cho Niệm Thư có một trái tim khoẻ mạnh. Nếu như có một phép mầu nhiệm xảy ra, mình sẵn sàng đánh đổi trái tim mình cho bạn ấy”.
Nước mắt nhạt nhoà trên khuôn mặt Niệm Thư, cô bé đặt điều ước của người bạn lên trái tim mình và thầm nói: “Đậu Nành ơi! Cậu là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của mình...”.

1 2 3 4

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire