caroline thanh huong

caroline thanh huong
catbui

Libellés

vendredi 27 mai 2016

Biển, Cá Và Người, thơ Trần Văn Lương và những bài thơ Đỗ Quý Bái, Trần Trọng Thiện, Huy Văn...

Khi người Việt Nam lưu vong viết lên nỗi niềm, khóc thương khi thấy mình mất nước, thì người sinh sau những năm 1975 ở trong nước nghỉ gì ?

Đọc thơ anh Trần Văn Lương lần này, tôi chợt thấy buồn hơn bao giờ hết nhất là khi nhìn và đọc lại lịch sử nước Việt Nam.

"Biển ngày nay vẫn đậm máu dân lành,
Dù súng đạn chiến tranh không còn nữa.
Đất nước khổ hơn cả thời khói lửa,
Dân mỏi mòn đợi mãi chữ tự do."

trich thơ Trần Văn Lương

Những trang lịch sử không do sách nhà trường nào in lên cả, vì có lẽ người trong nước Việt đã không còn quê hương.

"Sống phập phồng trong hốt hoảng âu lo,
Vì lũ Vẹm luôn bày trò đốn mạt.
Với Tàu Cộng, chúng khom lưng hèn nhát,
Nhưng hung hăng tàn ác với dân mình."

trich thơ Trần Văn Lương

Những trang lịch sử này đầy cả trên net, nó được viết như bài thơ của anh Trần Văn Lương, của những nhà thơ, nhà văn, những người lính Việt Nam Cộng Hoà từng bảo vệ miền Nam VN và từng đi tù việt cộng.Và giờ đây

"Dân giờ đây đã đến lúc cùng đường,
Mất căn cước, quê hương cùng ngôn ngữ,
Mất luôn cả mấy ngàn năm lịch sử,
Trên đất nhà, làm lữ khách lưu vong."

 trich thơ Trần Văn Lương 

Nhân chứng đó, vật chứng đó, có ai không nhìn, không nghe thấy không?

Nhưng mọi người đều im lặng cả, chỉ còn nước mắt của thế hệ trước, bất lực...

"Thương khóc chốn xưa kia là quê mẹ,
Nay xót xa thành tỉnh lẻ của Tàu."

 trich thơ Trần Văn Lương 

Cám ơn anh Lương và bài đăng của RFI về tác giả Hân Phan.

Caroline Thanh Hương


 photo af5a75d41.jpg


Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
       Cá xong rồi sẽ đến người,
Chỉ vì Cộng phỉ, biển khơi thành mồ.

Cóc cuối tuần:

     Biển, Cá Và Người

Đứng sững nhìn rừng cá chết nằm phơi,
Lửa uất hận nung mắt người rát bỏng.
Dãy thuyền gỗ kẹt trên bờ lóng ngóng,
Đoàn ngư dân tuyệt vọng ngước nhìn trời.

Đã mấy chục năm rồi,
Biển đã biến thành nơi chứa xác.
Với chế độ bạo tàn độc ác,
Đến trùng dương cũng tan tác tả tơi.
                        x
                   x        x
Biển ngày xưa vốn là chốn vui chơi,
Nhưng từ buổi đổi đời đau thương đó,
Khi dân phải trốn chạy làn sóng đỏ,
Đã thành nơi máu lệ đổ tuôn dòng.

Tháng Tư đen, bao bất hạnh chất chồng,
Ách nô lệ đã tròng lên nước Việt.
Giặc Cộng giở trò trả thù khốc liệt,
Bao anh hùng gặp cái chết không may.

Vì tự do nên chấp nhận lưu đày,
Toàn dân Việt đêm ngày lo vượt biển.
Triệu người dấn thân vào nơi nguy biến,
Có mấy phần được đến bến bình an.

Nào biên phòng, nào hải tặc Thái lan,
Cái chết vẫn tham lam đeo từng bước.
Đem tính mạng trả treo cùng sóng nước,
Đáy biển đen chôn ước nguyện không thành.
                        x
                   x        x
Biển ngày nay vẫn đậm máu dân lành,
Dù súng đạn chiến tranh không còn nữa.
Đất nước khổ hơn cả thời khói lửa,
Dân mỏi mòn đợi mãi chữ tự do.

Sống phập phồng trong hốt hoảng âu lo,
Vì lũ Vẹm luôn bày trò đốn mạt.
Với Tàu Cộng, chúng khom lưng hèn nhát,
Nhưng hung hăng tàn ác với dân mình.

Những ngư dân, vì sinh kế gia đình,
Phải hứng chịu khổ hình trên sóng cả.
Thuyền bè Chệt, chúng gọi là "tàu lạ",
Giết dân lành, giành cá, lấn biển khơi.

Chúng thông đồng rải chất độc khắp nơi,
Sau chim cá, đến con người bị diệt.
Của độc hại, ai ai mà chẳng biết,
Nhưng đói đành liều chết nuốt qua cơn.
                        x
                   x        x
Biển ngày mai rồi sẽ thảm thê hơn,
Khi dân Việt chịu thêm hờn mất nước,
Khi mảnh đất của tổ tiên ngày trước
Lọt vào tay bầy xâm lược Bắc phương.

Dân giờ đây đã đến lúc cùng đường,
Mất căn cước, quê hương cùng ngôn ngữ,
Mất luôn cả mấy ngàn năm lịch sử,
Trên đất nhà, làm lữ khách lưu vong.

Trong đau buồn, ngày ngày hướng biển Đông,
Thân nhiễm độc, ngóng trông giờ giải thoát,
Ôm bệnh hoạn, tật nguyền cùng đói khát,
Bất lực nhìn Tàu phá nát non sông.

Tự do không và tổ quốc cũng không,
Kẻ mất nước chợt đau lòng nhận thấy,
Đường giải thoát, sống chết gì cũng vậy,
Cuối cùng rồi chỉ còn đáy biển sâu.

Sau này ai có hỏi: - Nước anh đâu?
Kẻ sống sót đành cúi đầu lặng lẽ,
Thương khóc chốn xưa kia là quê mẹ,
Nay xót xa thành tỉnh lẻ của Tàu.

Nếu hỏi dồn : - Thế dân Việt anh đâu?
Sẽ được chỉ về biển sâu trước mặt,
Kèm theo tiếng trả lời trong nước mắt:
- Đấy là nơi người sẽ gặp dân tôi.
                        x
                   x        x
Đêm đen dài, bối rối giọt sương rơi,
Trên bãi cạn, bóng ma Hời thấp thoáng.
                  Trần Văn Lương
                      Cali, 5/2016





 photo 10_6.jpg


Dạo thử :

         Cá xong rồi đến chúng ta
Biển đông sắp hóa tha  ma mất rồi 

Biển, Cua, Cá, Rồi Người.

Đứng lặng nhìn cua cá chết thây phơi     
Uất hận dâng cao người như cháy bỏng 
Thuyền giiống triệu mắt  to đang mong ngóng
Đoàn dân chài khan giọng đứng kêu trời  

Đã bốn mốt  niên rồi
Biển bỗng nhiên thành tha ma nhận xác
Với lũ tà quyền bạo tàn nanh ác
Cả trùng khơi đành tán tác rã tơi

                     x
              x           x

Biển xưa kia là nơi nghỉ mát chơi
Nhưng từ buổi thế thời thay đổi đó
Khị mọi người muốn lánh xa quỷ đỏ
Đã thành  nơi huyết lệ chảy dòng dòng

Tháng tư đen , con mất mẹ vợ xa chồng
Ách lè lặc đã tròng vào cổ Việt
Đòn cộng sản báo thù ! Ôi ác liệt !
Giết triệu người không thương tiếc mảy may 

Yêu tự do ai lại chịu tù đày
triệu  người lẻn lên tàu mong qua biển
Họ đã liều thân coi thường tai biến
Nhưng mấy ai  ghé được bến bằng an?

Nào biên phòng ,nào cướp biển tràn lan
Bọn thổ phỉ tham tàn theo mọi bước
Liều tính mạng thi gan cùng biển  nước
Hóa ma da mà nguyện ước không thành

Biển giờ đây đặc quánh  máu người lành
Dù bom đạn chiến tranh không có  nữa
Cả nước lầm than hơn  thời binh lửa
Mất tự do mà chẳng hiểu nguyên do

Lòng bất an luôn hốt hoảng sợ lo
Bởi bọn vẹm chơi đủ trò tồi mạt
Chúng huênh hoang mà tâm tư hèn nhát
Chỉ hung  hăng nộ nạt chống người mình

Vì đói cơm ra biển khó tạm đình
Đành hứng chịu điêu linh trên biển cả
Tầu bè Chệt phải gọi là "thuyền lạ"
Giết dân chài cướp cá giữa trùng khơi

Chúng bảo nhau giải độc khắp nơi nơi
Giết chim cá rồi đến người cũng diệt
Thuốc độc thủy ngân ai mà không biết
Đói quá đành chịu chết nuốt dằn cơn

Biển mai đây thê thảm sẽ nhiều hơn
Khi dân chúng mắc thêm hờn  nhớ nước
Khi núi sông của tổ tiên ta trước
Lọt vào tay quân cướp nước khảm phương

Dân ta nay bị dồn tới cuối đường
Mất tiếng nói ,quê hương dùng Hán ngữ
Mất luôn cả bốn nghìn năm quốc sử
Trên quê mình thành khách lữ hồn vong

Mắt chõm sâu nhìn biển hướng trời đông
mắc chứng nan ý  chờ mong ngày kiếp thoát
Đã bệnh hoạn lại còn  thêm đói khát
Bất lực nhìn thù dẫm nát núi sông

Tự do không ,Tổ quốc lại càng không
Kẻ lưu vong chẳng cần nhìn cũng thấy
Đường giải thoát ,tồn vong gì chả vậy
Rút cục còn có đáy đại dương sâu

Để ngày mai ai hỏi : "Nước ngươi đâu "
đành ngậm miệng cúi đầu không lý lẽ
Đặng giải thích sao không còn xứ mẹ
Vì chỉ trơ  tỉnh lẻ  của thằng Tàu

Bị hỏi thêm :"Thế dân Việt đi đâu ? " 
Chỉ  xuống đại dương sâu  bên tay mặt
Với thổn thức như còn vương máu mắt
Đó là nơi có thể gặp chúng tôi
                      x
                x         x

Đêm đen ngòm buồn bã giọt sầu rơi
Trên rừng cá bóng quỷ Hời lấp  loáng

LTĐQB
  photo 21_1.jpg

 





  Ca dao :

     
Cộng Sản chẳng phải là người
      Xác Ma, đây lúc dòi bươi dưới mồ

Cóc cuối tuần :

   TỰ  DO  HAY  LÀ  CHẾT  ?

Bốn mươi năm, lòng lang dạ thú phơi
Cọng, cướp tả tơi văn minh nóng bỏng
Đang đưa đời vào vào quá trình trông ngóng
Con người được quyền sống, lẽ của trời

Đến lúc Cộng mạt rồi
Mới đem thân vào nơi chôn xác
Để xụt xùi phải đền tội ác
Quả báo ngày lột xác Mẹ rách tơi
                 x
            x        x
Ăn trên ngồi trốc, không phải chốn chơi
Chúng chỉ là côn đồ trên ngai đó
Vì đã cùng sinh, từ lò Cộng Sản
Được đảng nuôi, phải tước bỏ giống dòng

Con giết cha vào đảng, vợ giết chồng
Làm xú uế, ô danh người nước Việt
Đảng viên, lại còn nhiều trò khốc liệt
Anh em, cũng không khỏi chết, thoát may

Hàng xóm, láng giềng luôn chờ đợi tù đày
Khi chúng bán đất, ngay cùng với biển
Nếu tỏ lòng thương Mẹ mang tai biến
Muốn đuổi Tàu mong khiến được ổn, an

Nợ máu xương, Cọng nhuốm đỏ, tràn lan
Dân yếu kém, phải than van từng bước
Chỉ khi đứng dậy, toàn dân trong nước
Mới mong điều ao ước được toại, thành

Luật bù trừ tạo hóa luôn tốt lành
Sau bỉ cực, thái lai thành thuốc chữa
Thế gian vẫn trải qua nhiều khói lửa
Để con người bước đến cửa tự do

Nay đã bao dân tộc thoát mối lo
Sống dưới ách cộng Nô, quân đốn mạt
Đã dạy dân nên phải hèn, nhút nhát
Mới cầu mong cơm cháo, bát cho mình

Để chúng no, yến tiệc đãi linh đình
Giàu sang, bõ lúc rập rình cướp cả
Mang về nhà biết bao đồ mới lạ
Đuổi được người hữu sản, đọa ra khơi

Thành thị sáng ngời, chơi, vốn là nơi
Để chúng diệt dần hơi hùng oanh liệt
Thế giới quang minh, rõ ràng đều biết
Chút ngày tàn, chúng vẫn xiết, qua cơn
                          x
                      x      x
Ta, số phận mềm biết nói gì hơn
Bao cuộc thăng trầm, hờn căm cả nước
Vẫn phải nhún nhường bước sau bước trước
Chỉ ngoảnh trông vào sách lược tứ phương

Thấy ta trong cảnh lùi quá, cùng đường
Nên cũng phải tỏ tường, không sáo ngữ
Giúp ta mở lại nghìn trang hùng sử
Nối lòng tin hào kiệt lúc hưng vong

Để cùng nhau nhìn về phía trời đông
Dân tộc Việt đang nóng lòng ra thoát
Dân Chủ, Tự Do, niềm khao khát
Đòi cõi bờ, cho khỏi tủi khắp non sông

Tuổi trẻ nay đứng trước, chẳng nói không
 Vì quá rõ Cọng Sản, Tự Do đồng xét thấy
Xã hội nào tiến bộ, đều như vậy
Xóa Cộng Sản không cho dậy, vùi sâu

Vài tay, chưa đủ lực vá trời đâu
Nhưng vẫn phải có người, hầu ra lẽ
Đến ngày triệu người sẽ, trên đất Mẹ
Cùng đưa tay, vung vẻ quét Nô Tàu

Đại cuộc ắt đổi sầu, có gì đâu
Thành vui sướng khi đương đầu đối mặt
Để thấy đảng Cộng phải chùi nước mắt
Mà nhường cho Dân Chủ, thế gian tôi

                        x
                   x        x

Lúc ấy mắt tôi, lệ cũng trào rơi
Vi đã được thở hơi nơi khí thoáng


              
Trần Trọng Thiện

  photo avatar.jpg


MẶC NIỆM
 
Khơi bụi tàn y hong quá khứ
Khóa ngăn ký ức giữ chiêm bao
Gánh giang hồ nặng chân lữ thứ
Một tấm lòng son, mấy nhục, vinh!?

Trầm, bổng đời ta lạnh muôn trùng
Bạc đầu sóng vỗ. Nắng mông lung
Thuyền không bến đỗ nên buông lái
Vạn dặm ly hương bóng chập chùng.

Quê xưa chưa một lần trở lại
Kỷ niệm giờ đây sắp nhạt nhòa
Mượn làn mây trắng qua tiền kiếp
thăm lại phố phường xa...rất xa!

Nặng thêm một nỗi sầu phiêu bạt
Hơn 40 năm bước dặm trường
Vỗ phách bên trời thay tiếng nhạc
Hát câu truy điệu chốn ngàn phương.

Gom ánh sao trời đêm mặc niệm
Nén hương thắp muộn cuối trời xa
Nâng chén thiên thu mời Tử Sĩ
cạn chung thượng hưởng chốn quê nhà.
HUY VĂN


http://lhccshtd.org/LHCCSHTD_LS/NTBH/NTBH_024_TT.jpg 
Bình đẳng trong thế giới người chết: Mộ Thiếu tá nằm cạnh Trung Sĩ tại Nghĩa trang Quân đội Gò Vấp. 
http://lhccshtd.org/LHCCSHTD_LS/NTBH/NTBH_044.jpg

Những nấm mộ còn mới hôm nào...


Flag of South Vietnam.svg

 

“Người việt nam hèn hạ” - Một đoản văn làm sôi mạng xã hội

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-05-21

Han-Phan-622.jpg
Tác giả bài viết người việt nam hèn hạ, Cô Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là Giám đốc của một công ty Truyền thông ở Sài Gòn.

Hình do Cô cung cấp

Trang mạng xã hội lại một lần nữa dậy sóng bởi bài viết ngắn của một cô gái rất trẻ nói về thực trạng đời sống xã hội cũng như tâm tính, văn hóa, thói quen ứng xử của người Việt Nam mà dưới ánh mắt của cô nó đáng được gọi là hèn hạ cùng với hai chữ Việt Nam không được viết hoa.

Thuyết phục

Bài viết dài nhưng thuyết phục và rất dễ gây tranh cãi nếu người đọc nó với tư duy của những năm tháng mà đất nước được tô đầy những màu hồng rực rỡ. Màu của chiến thắng, màu của lòng tự hào dân tộc, màu của cường điệu và đôi khi tự cho phép vượt cả sự thật để xoa bóp cơ bắp teo tóp của mình về mọi thứ, kể cả lòng nhân đạo và sự tự trọng cần thiết.
Bài viết có tên: “Người việt nam hèn hạ”, bắt đầu bằng một mệnh đề ngắn nhưng với sức mạnh của một trái bộc phá:
“Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.”
Lần lượt từng vấn đề một, tác giả bảy ra dưới ánh sáng của chiếc đèn giải phẩu. Cô soi rọi những góc ẩn mà không ai muốn nhắc tới. Trước nhất, Hân Phan viết về thế hệ của cô, những người lớn lên 40 năm sau khi đất nước gom vể một mối:
“Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.
Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất.
Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”
Đọc tới đây chắc nhiều người trong chúng ta vẫn cho rằng cô gái này đang nói ai đấy chứ không phải mình….nhưng khoan đã, hãy bình tỉnh với những giòng kế tiếp. Tôi chắc rằng trong đó sẽ có chúng ta, kể cả tôi, người đang đọc thật kỹ từng con chữ để mong tìm ra có gì quá đà trong bài viết này không, thế nhưng tôi chỉ thấy mình là một cá nhân trong đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt.
“Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.”
Tác giả bài viết này là Hân Phan, cô sinh năm 1979, tốt nghiệp Luật, đang là Giám đốc của 1 cty Truyền thông ở Sài Gòn. Sau một lúc vẽ ra khung cảnh thật đang xảy ra chung quanh mình, tác giả lặng lẽ than thở:

“Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?”

Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!

DongYenbipha-622

Một cuộc cưỡng chế đập nhà xứ cũ của Đông Yên hồi năm
2014.
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp… Còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.”
Còn văn chương xã hội chủ nghĩa thì sao? Hân Phan không ngại chút nào khi lôi ra từng cuốn sách đóng mốc lên meo của chủ thuyết văn chương phải đạo, hay văn chương than khóc, cho chúng ta nhìn ngắm:
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa.
– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.”
Nút thắt của những điều mà tác giả vừa nói phải chăng chỉ do mô hình sai lầm là chủ nghĩa cộng sản hay do sự dung túng, lộng hành và tiếm quyền của người cộng sản? hay do xã hội đang run sợ trước họng súng đến nỗi không còn một phản ứng nào đáng được gọi là con người? Hân Phan thẳng thắn chỉ ra, chỉ một phần thôi, tuy rất lớn, và tất cả người Việt phải nhìn thấy trách nhiệm ấy thuộc về mình, từng người một. Tác giả viết:
“Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?”
Là một người tốt nghiệp trường luật, Hân Phan hiểu rõ mình đang nói gì khi chứng minh rằng đạo đức hỗ trợ pháp luật trong những ngóc ngách mà pháp luật không thể vói tới. Đạo đức, tiếc thay đã biến dạng thành khuôn mặt tươi cười của ác quỷ.
“Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?”
Tác giả hỏi mình mà sức mạnh của nó làm cho hầu hết chúng ta phải thổn thức, tác giả viết: “Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?”
Và bây giờ là chúng ta, tất cả chúng ta, những người có trách nhiệm với ngôi nhà mang tên Việt Nam nhưng đang giương mắt nhìn ngoại bang cấu kết với bọn lãnh đạo làm mất dần đất nước, hay ít ra mất hẳn cái gọi là lòng yêu nước, vốn luôn bị lợi dụng trong các cuộc chiến tranh “thần thánh”.
“Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”
Hân Phan thố lộ với chúng tôi bài viết đã xuất hiện cách đây nhiều năm, và mỗi lần nó ồn ào trở lại thì một lần gây tranh cãi. Cô cũng có ý định sửa lại nó nhưng sau vài năm sự mong muốn ngày một nhạt dần vì không có một dấu hiệu nào cho thấy một chút hy vọng, dù mong manh có thể thay đổi xã hội và con người Việt Nam.
“Thật ra nếu mà cháu sửa thì cái ý nó sẽ khác đi một chút chứ không phải là sửa từ ngữ, vì bài đó rất dài mà lúc đó còn lãng mạn, còn kỳ vọng nhiều thứ lắm nhưng bây giờ thực sự nó khó làm cho người ta hy vọng. Khi viết thì ý tứ bài đó nó có thể khác đi một chút.”
Khi được hỏi phản ứng của người đọc ra sao trước bài viết nặng ký như vậy, Hân cho biết:
“Trời ơi, người ta khen thì cũng có khen nhưng người ta vào người ta chửi cháu không còn gì hết! Nhưng cháu không có phản hồi ai hết vì những gì muốn nói thì mình đã nói hết rồi. Mình viết bài đó không phải để tranh luận, nếu có người suy nghĩ khác người ta không đồng ý họ chửi mình là thiếu giáo dục, không có tinh thần dân tộc…nhưng cháu nghĩ không cần thiết tranh luận với những người đó. Chuyện người ta nghĩ khác mình thì cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa thực ra cháu nghĩ là mình bị theo dõi lâu rồi, trong inbox hay trong mail cháu vẫn để đó cho họ đọc vì họ càng đọc thì càng thấy mình không có động cơ gì xấu hết mà mình chỉ muốn cho xã hội tốt hơn thôi nên kệ họ. Cháu có rất nhiều bạn bè làm an ninh làm này làm kia nhưng cháu vẫn coi mỗi người một con đường, mỗi người một chí hướng thì họ làm gì họ làm còn mình cũng không có ý nghĩ hằn học hay cái gì cũng đổ cho cộng sản…cho nên cháu không sợ.  Việc gì phải sợ, sợ thì mình đã không viết rồi.”
Đóng bài giới thiệu này lại tôi nhận ra thêm một điều nữa về mình: Suốt cả bài viết mặc dù tác giả không hể viết hoa hai chữ Việt Nam, nhưng tôi lại thiếu can đảm để làm điều ấy. Có một cảm giác mong manh nào đó vẫn thiêng liêng lắm trong tiềm thức của tôi mặc dù biết rằng chính mình không xứng đáng để viết hoa hai chữ Việt Nam nữa.


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire