Kính gửi quý anh chị những bài thơ, nhạc của các anh chị trong groupe CAT BUI.
Caroline Thanh Hương.
CHỦ ĐỀ THƯỜNG ĐƯỢC NHẮC NHỞ
L Ò N G N H Â N Á I
L Ò N G N H Â N Á I
Nếu đời cứ mãi yên vui
Ánh dương soi sáng, không mây dập vùi
Đường đi chẳng một sụt sùi
Sương mù bao phủ, ngậm ngùi trong đêm
Nếu không ai ốm, kêu rên
Nghe đâu tiếng nói thốt lên vỗ về
Nếu ta vui sướng mọi bề
Làm sao có lúc trở về hằng tâm
Người thân nếu chẳng cần chăm
Đất luôn hiu quạnh, viếng thăm lạnh lùng
Đớn đau chẳng được chia cùng
Kiên tâm, hi vọng rùng rùng thoát đi
Trần Trọng Thiện
Hồi lớp đệ thất (lớp sáu) học sinh chúng tôi có trò chơi
lúc đầu gọi là trò làm tự điển, sau gọi là “chọi chữ”. Trò này lấy chữ mà chơi,
ai nhiều chữ nấy thắng. Cách chơi khá đơn giản. Cứ đề ra chữ nào đó mối đứa lấy
giấy bút ra kê, xong đếm lại, ai nhiều hơn sẽ thắng. Ví dụ: Lấy chữ “cà”
-Cà phê, cà ri, cà rà , cà
rá, cà cuống, cà rốt, cà sa, cà rỡn, cà nhắt, cà khịa, cà mèn… cà riềng tỏi, cà
kê dê ngỗng, cà lăm cà lặp, cà răng căng tai…
Tôi có thằng bạn tên Đạo, thằng này có biệt tài chọi chữ.
Lần nào chơi nó cũng thắng, Nó có những từ rất đặc biệt, có khi người khác cãi,
nó đem từ điển tới, ai cũng chịu. Nó có một chữ “cà” hết sức lạ lùng là “cà
ràng”. Từ điển lớn và mới nhất mới thấy ghi từ này: Đó là thứ lò đất nung dùng
trên ghe thuyền ở vùng đồng bằng sông Cửu Long. Lò gồm ba ông táo nhỏ gắn trên
cái đế bằng đất nung. Miền Nam có thành ngữ cà rang cà đụng. Thằng Đạo có vốn từ
giàu chẳng ai bằng. Từ ngữ ba miền, mới cũ nó đều thông.
Trò chọi chữ khởi đi từ lớp tôi lan sang những lớp khác.
Thế là mỗi lớp thành lập đội tuyển chọi chữ. Đội tưởng có ba thành viên. Năm ấy
Đạo, Lê và tôi được cả lớp tín nhiệm cử đi thi đấu với lớp ngũ bốn, nghĩa là lớn
hơn lớp tôi hai năm. Đây là cuộc thi không cân sức thế nhưng đội tuyển lớp tôi
đã thắng.
Muốn chọi chữ giỏi phải có chữ nhiều. Có vốn từ phong
phú, mà vốn từ chính là vốn sống. Chúng tôi những cậu bé mười lắm vốn sống chưa
đựng đầy chiếc túi nhỏ, lấy chữ đâu mà chọi. Hồi đó nhà tôi có quyển Từ điển tiếng
Việt của Hội Khai Trí Tiến Đức. Quyển sách bọc bìa vải đen, khổ to và dày, ôm
không nổi, làm sao học cho hết? Thằng Đạo bày : “tìm chữ lạ mà học” Ôi không biết
bao nhiêu chữ nghĩa làm sao học. Tuy chỉ mới lớp sáu nhưng trình độ học sinh thời
đó đã khá nên chúng tôi biết liệt kê theo cách các nhà làm từ điển, theo A,B,C…
Học sinh thời nào cũng có nhiều trò chơi, hầu hết những
trò chơi đó đều bị thầy cô và nhà trường cấm. Tiếng trò chọi chữ là trò chơi
trí tuệ, có lợi cho môn văn và nhất là lại có cái lợi thiết thực khi chơi trò
này trong lớp bớt náo loạn ồn ào nên được nhà trường khuyến khích.
Thường vào cuối tháng năm đầu tháng sáu, khi kỳ thi đệ nhị
tam cá nguyệt (học kỳ 2) đã xong, không khí học tập có phần uể oải, lơ là, thầy
cô cũng nới tay, đó là lúc trò chọi chữ nở rộ. Chiều hôm ấy học sinh tổ chức cuộc
thi chung kết chọi chữ giữa lớp Thất Ba đấu với Ngũ bốn. Chữ bốc thăm đem ra chọi
là chữ “Ăn”, một chữ rất giàu có của tiếng Việt:
-Ăn thề, ăn vạ, ăn gian, ăn
mày, ăn xin, ăn hiếp, ăn sương… ăn xổi ở thì, ăn tươi nuốt sống, ăn vóc học hay,
ăn mặn nói ngay, ăn xem nồi, ăn không ngồi rồi, ăn nên làm ra…
Đội thất ba thắng đội ngũ bốn nhờ có ba chữ ăn thuộc loại
quái chiêu : Ăn ong (đi tìm mật ong), ăn đàng sóng nói đàng gió (nói năng ngang
ngược), Ăn lông ở lỗ. Công đầu thuộc về thằng Đạo. Chữ nó nhiều vô số.
Tôi đinh ninh sau này thằng Đạo thế nào cũng làm nghề
nghiệp gì liên quan đến chữ nghĩa. Nó sẽ thành nhà soạn từ điển. Tôi tin từ điển
hắn soạn ra chẳng thiếu chữ nào. Thằng Đạo làm luận hay lắm. Bài hắn kỳ nào
cũng được thầy đọc cho cả lớp nghe. Hắn còn giỏi văn nghệ, làm thơ, viết báo tường.
Hắn là một học sinh kiểu mẫu mà thầy cô lấy ra làm gương cho chúng tôi noi
theo.
“Xã hội” học trò chỉ có hai “giai cấp” học giỏi, học dở.
Hai nhóm này chẳng cố định và cũng chẳng thấy có đấu tranh gì gay gắt cả. Tháng
này học nhiều, đứng cao, tháng sau lười biếng rơi xuống cuối sổ trở thành nhà lực
sĩ đội trên đầu bốn mươi bạn đồng lớp, thế là chuyển từ giai cấp này sang giai
cấp kia.
Học xong ra đời chẳng thế. Cuộc đời tàn nhẫn hơn. Với sự
có mặt của gia thế nó đóng đinh số phận con người vào một vị trí nhất định và
trừ khi có phép lạ mới nhảy từ cấp dưới lên cấp trên. Thế nhưng rủi ro sơ sảy,
chỉ trong chốc lát rơi tới đáy lầm than!.
Ra đời mỗi học sinh một hoàn cảnh. Có kẻ học rất giàu lại
chẳng ra gì. Có đứa học dốt kiếm được chỗ đứng trên cao. Tôi thuộc hạng
này. Thuở còn đi học tôi học hành tầm thường thế nhưng khi vào đời lại làm
vị quan toà xét xử và định đoạt số phận kẻ khác.
Có lần xử án, cảnh sát lôi từ xe bít bùng xuống một người
đàn ông đẩy hắn tới trước vành móng ngực. Tôi ra lệnh mở còng. Trông hắn rách
rưới thiểu não, tồi tệ. Hắn bị đưa ra toà về tội trộm. Một tên trộm hạng bét, tầm
thường. Tôi bảo hắn khai tên họ, tuổi tác, nghề nghiệp, chỗ ở. Khi hắn ngẫng đầu
lên tôi đã ngờ ngợ, nhưng chưa tin vào mắt mình. Tại sao trông hắn giống như thằng
Đạo, vua chọi chữ cách đây hai mươi năm thời chúng tôi còn là học sinh ngồi
chung bàn? Tuy giờ đây cuộc sống nhọc nhằn đã khiến cho hắn già cả tiều tuỵ.
Tôi tự nhủ: Lẽ nào người ấy là thằng Đạo, thằng học trò thông minh học giỏi, hạnh
kiểm tốt, đầy tài năng lại chịu cảnh khốn cùng đến nỗi di vào ngõ cụt như thế
này? Tôi nhận ra hắn nhưng hắn vẫn chưa ngước lên nhìn tôi. Cũng khó mà nhìn ra
tôi. Ngày trước tôi là cậu học sinh ốm o và nhỏ nhất lớp song giờ đây tôi đã trở
thành vị quan toà phương phi bệ vệ, mặc áo choàng đen ngồi trên chiếc ghế uy
nghi. Chung quanh tôi là một quang cảnh đầy sự tôn kính và đang làm cái công việc
định đoạt cho số phận con người nhỏ nhoi hèn mọn đang đứng trong vành móng ngựa
dưới kia. Tôi hỏi:
-Tên họ?
Hắn ngẫng lên nhìn tôi. Hình như hắn cũng có tâm trạng
như tôi, nghĩa là lẽ nào thằng bạn ngày xưa lại là người xét xử hắn. Hắn cúi xuống,
không trả lời. Tôi giục:
-Họ và tên, khai đi!
Và hắn ngước nhìn lên một lần nữa. Bây giờ chẳng còn nghi
ngờ gì. Chúng tôi đã nhận ra nhau trong một tình cảnh cực kỳ oái oăm và khó xử
cho cả hai. Tôi đùa:
-Này “vua chọi chữ”…
Hắn hỏi:
-Cái gì? Nhái bén chàng hiu (Biệt hiệu
của tôi thời học sinh)?
Tôi nói:
-Có một chữ rất dễ…
Hắn hỏi:
-Chữ gì?
-Tên họ của mình…
Hắn buồn bã lắc đầu. Hình như hắn không muốn đem cái chữ
“đạo” ra chọi với cuộc đời, với hoàn cảnh éo le bây giờ. Hắn muốn giữ cái tên
tuổi tốt đẹp đó cho quãng đời học sinh tuyệt vời ngày trước mà thôi. Tôi cố ép
hắn:
-Này vua chọi chữ đừng có giấu nữa.
Lấy chữ Đạo ra chọi nhé – và rồi tôi ứng khẩu đọc một lô – đạo diễn, đạo sĩ, đạo
đức, đạo hạnh, đạo đồng, đạo mạo…
Hắn nói:
-Thiếu hai chữ.
-Hai chữ gì?
Hắn cười:
-Đạo chích, đạo tặc! (trộm cắp)
Hắn không xin giảm án. Hắn không chịu nhún mình. Hắn vẫn
giữ được tính cách cao ngạo dễ thương thời còn đi học. Hắn lãnh án. Đưa hai tay
ra cho người ta còng, bước ra, vừa đi vừa cười./.
Quý Thể
Âm Nhạc : CHỢ MÙA XUÂN
Sáng tác : Mai Phạm.
Casĩ : Eban Tú
Hát Bè : Zina Bya
Hòa tấu : Huy Tiến
Mix & Studio : Đức Luân.
ĐÓN XUÂN
DTDB
Nghi ngút bàn thờ
thơm khói nhang
Độc bình da rạn cắm mai vàng
Hai câu đối đỏ treo trên vách
Đón Tết nhà nhà pháo nổ vang
Chỉnh tề khăn áo, mặt ông tươi
Bà áo gấm thêu chúm chím cười
Cha mẹ cậu dì mừng chúc thọ
Gia đình sum họp trọn niềm vui
Đình Thần mở hội Tết ngoài sân
Náo nức làng xa, rộn xóm gần
Đồng áng cấy cày xin gác lại
Người người tấp nập đón mừng Xuân
Vui vẻ đầu năm chúc tụng nhau
Rẫy nương vườn ruộng được hoa màu
Lòng cô thôn nữ vui phơi phới
Khi ngắm tình quân diện bảnh bao
Trên cây lủng lẳng dây tiền treo
Lân bước lên thang, địa cũng trèo
Chập chõa tùng xoèng vang khắp lối
Giữa ngày Nguyên Đán, nắng hồng reo
Đá gà từng đám hét xôn xao
Trâu lúa ngoài đồng cá độ nhau
Bọn trẻ mê bầu cua, lúc lắc
Trong mùa an lạc thuở xuân nào
Giữa đêm trừ tịch gió bâng khuâng
Ánh hỏa châu rơi vọng gác gần
Áo giáp, súng trường cùng nón sắt
Sương khuya, đồn quạnh, lính chờ Xuân
Độc bình da rạn cắm mai vàng
Hai câu đối đỏ treo trên vách
Đón Tết nhà nhà pháo nổ vang
Chỉnh tề khăn áo, mặt ông tươi
Bà áo gấm thêu chúm chím cười
Cha mẹ cậu dì mừng chúc thọ
Gia đình sum họp trọn niềm vui
Đình Thần mở hội Tết ngoài sân
Náo nức làng xa, rộn xóm gần
Đồng áng cấy cày xin gác lại
Người người tấp nập đón mừng Xuân
Vui vẻ đầu năm chúc tụng nhau
Rẫy nương vườn ruộng được hoa màu
Lòng cô thôn nữ vui phơi phới
Khi ngắm tình quân diện bảnh bao
Trên cây lủng lẳng dây tiền treo
Lân bước lên thang, địa cũng trèo
Chập chõa tùng xoèng vang khắp lối
Giữa ngày Nguyên Đán, nắng hồng reo
Đá gà từng đám hét xôn xao
Trâu lúa ngoài đồng cá độ nhau
Bọn trẻ mê bầu cua, lúc lắc
Trong mùa an lạc thuở xuân nào
Giữa đêm trừ tịch gió bâng khuâng
Ánh hỏa châu rơi vọng gác gần
Áo giáp, súng trường cùng nón sắt
Sương khuya, đồn quạnh, lính chờ Xuân
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email:
dtdbuon@hotmail.com
ĐT:
(530) 822 5622
Truyện đọc : TNTT - Phần 10: THƠ THẨN ĐƯỜNG MÂY
Tác giả : Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh.
Diễn đọc : Thục Đoan - Minh Nguyệt - Nhã Nghi - Huy Tâm.
Phần 10: Thơ Thẩn Đường Mây
Phần 9:Một Thời Chinh Chiến
Phần 8:ĐỘNG HOA VÀNG
Phần 7:THƯ KIẾM VẪY VÙNG
Phần 6:THIÊN NGA
Phần 5:KHÔNG GIAN BUỒN NỖI NHỚ
Phần 4:MÂY VÀNG
Phần 3:GIÓ VÀ MÂY
Phần 2:MÂY BAY
Phần 1:GIÓ MÂY LƯU LẠC
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire