Kính gửi quý anh chị bài viết của Tiểu Tử.
Chuyện Chẳng Có Gì Hết
Thật
vậy, chuyện chẳng có gì hết. Nhưng sao nó cứ đeo theo ám ảnh tôi từ mấy
hôm nay. Tôi cứ nghĩ đến nó, nhớ rõ từng chi tiết, hình ảnh, từng xúc
động trong lòng mình lúc đó. Để rồi trăn trở băn khoăn, không biết những
người khác – những người Việt Nam cũng lưu vong như tôi – có cùng một
tâm trạng như tôi hay không, nếu họ chứng kiến câu chuyện chẳng có gì
hết này. Đó là lý do tôi muốn kể lại những gì tôi đã nghe thấy cách đây
mấy hôm. Và tôi nghĩ : kể lại, chắc sẽ làm nhẹ bớt những gì từ bao lâu
nay tôi chất chứa trong lòng…
...Hôm đó, tôi đi mua đồ ở
siêu thị. Sau khi kiểm điểm lại những gì mà vợ tôi dặn mua – một danh
sách mười mấy món – tôi đẩy xe caddie lại xếp hàng để ra két. Vì đông
người nên hàng thật dài, kéo sâu vào hành lang giữa hai dải kệ đầy bánh
kẹo. Tôi đứng ở cuối cái đuôi, kiên nhẫn đợi, bởi vì người xếp hàng đã
đông mà caddie của người nào cũng đầy ăm ắp.
Phía
trước tôi, cách hai người, có ba con đầm tuổi choai choai chắc đi chung
nên thấy xô đẩy nhau cười nói. Chúng nó nói chuyện với nhau, nói lớn
tiếng như chúng đang ở ngoài đồng và như đứa này cách đứa kia hàng trăm
thước ! Một đứa bỗng lấy ra một điện thoại di-động bấm nút rồi nói
chuyện. Vì hai đứa kia đang nói lớn tiếng nên nó phải la lớn hơn để
người đối thoại mới nghe. Đại khái, nó hỏi : " Hôm qua mày đi với thằng
nào ? ... Super... Ừ ! Ừ !... Thằng Alex hả ?... Génial ! ... Ừm ! Ừm ! …
Génial ! ... Rồi mày làm sao ?...Ừm ! Ừm !...". Bỗng nó rú lên vừa nhảy
cẫng vừa hét vào máy : " Ố ! Ố !...Super ! Super ! Génial !... Ờ… Thôi !
Mày gọi lại tao há ! Bye ! " Nó đóng máy lại mà mắt môi vẫn còn đầy
kích động ! Có vài người nhìn nó, nhưng cái nhìn dửng dưng. Chẳng thấy
có ai cau mày hay lắc đầu nhè nhẹ để thấy họ có phản ứng, dù là gián
tiếp ! Coi như chuyện bình thường…
Tôi thì tôi không
chịu được ! Thật là mất dạy. Mà ở xứ Pháp này, cái thứ mất dạy như vậy,
đầy ! Chẳng còn nề nếp gì hết, chẳng còn lễ độ gì hết, chẳng còn kiêng
nể gì hết. Loạn !
Chính trong lúc đó tôi nghe phía sau
tôi giọng đàn bà nói tiếng Việt Nam : " Sophie ! Đừng làm như vậy ! Mẹ
nói đừng làm như vậy !". Ngạc nhiên, tôi nhìn lại : đứng ngay sau tôi là
một thiếu phụ Việt Nam tuổi độ ba mươi và một đứa bé gái tóc vàng mắt
xanh cỡ chừng bảy tám tuổi. Thấy tôi nhìn, cô ta mỉm cười gật đầu chào,
rồi tiếp tục nói với đứa con : " Mẹ dạy con làm sao ? Muốn cái gì cũng
phải hỏi ý mẹ trước. Thứ này ở nhà con còn tới hai hộp lận, ăn chưa hết
mà con lấy nữa làm gì ?" Đứa bé đứng cúi đầu. Cô ta nói tiếp, giọng hơi
gằn : " Sophie ! Nhìn vào mắt mẹ nè !" Đứa bé ngước lên nhìn mẹ, đôi mắt
xanh chớp chớp. Người mẹ vừa nói vừa chỉ hộp bánh nằm trong caddie : "
Con đem hộp bánh trả lại trên kệ hàng cho mẹ ! Đừng làm cho mẹ giận,
Sophie !" Đứa bé làm theo lời mẹ, rồi trở về nắm ống tay áo mẹ giựt giựt
nhẹ, giọng như sắp ướt nước mắt : " Mẹ đừng giận con, nghe mẹ. Mẹ đừng
giận con…"
Ngạc nhiên, tôi nói : " Cháu nói tiếng Việt giỏi quá,
há cô !". Mẹ nó cười tươi : " Dạ, lúc nào nó nói chuyện với cháu nó cũng
nói bằng tiếng Việt. Còn nói với ba nó thì nó nói tiếng Pháp". Rồi cô
ta quay qua nói với con : "Chào ông đi con". Con bé khoanh tay cúi đầu :
"Dạ chào ông". Tôi đưa tay xoa đầu nó, nói được có một tiếng "Giỏi" rồi
nghẹn ngang. Tôi vội nhắm mắt quay mặt đi để che giấu niềm xúc động.
Nhắm mắt mà tôi vẫn thấy đứa bé khoanh tay cúi đầu chào, một cử chỉ rất
tầm thường nhưng sao nó bật lên cho tôi hình ảnh quê hương, cái quê
hương ngàn trùng xa cách ? Từ lâu, rất lâu – có lẽ cũng gần ba mươi năm –
tôi không còn thấy cái cung cách lễ độ đó. Ở Việt Nam, phần lớn các bà
mẹ đều dạy con như vậy. Bây giờ, trên xứ Pháp xa xôi này, một người mẹ
Việt Nam trẻ tuổi chẳng những dạy đứa con lai nói rành rọt tiếng Việt mà
còn dạy cả cung cách Việt Nam nữa. Người mẹ đó bỏ xứ ra đi, đã biết
mang theo những gì quí nhứt của quê hương. Hình ảnh Việt Nam bỗng ngời
lên trước mắt…
Trả tiền xong, tôi quay lại nói : "Thôi
! Chào cô nghen ! Thấy cô dạy cháu bé như vậy, tôi thật cảm phục. Ở
đây, hiếm lắm, cô biết không ?". Cô ta cười : "Dạ ! Có gì đâu? Mình là
người Việt Nam mà bác. Dạ ! Chào bác". Bé gái đang phụ mẹ chất đồ lên
quầy cũng ngừng tay nhìn tôi cúi đầu chào… Thấy thương quá !
Trên đường về tôi miên man nghĩ tới người thiếu phụ trẻ tuổi đó
và thấy quí những người như vậy vô cùng. Không phải tại vì hiếm mà quí.
Mà tại vì nhờ có những người như vậy cái gốc Việt Nam vẫn còn, vẫn có
trên khắp các nẻo đường lưu vong.
Rồi liên tưởng nhắc
tôi một thằng bạn. Tụi tôi quen thân nhau từ nhỏ. Lớn lên, nó làm trong
nhà nước, tôi làm hãng tư, nhưng vẫn thường gặp nhau. Nó di tản trước
tháng tư 75 rồi định cư ở Pháp. Tôi bị kẹt lại, sống mấy năm trời lận
đận. Sau đó tôi vượt biên. Rồi cũng định cư ở Pháp. Chúng tôi lại gặp
nhau ở Paris. Nó làm việc cho nhà nước Pháp, cuộc đời ổn định từ lâu.
Tôi lêu bêu một dạo rồi trôi qua Phi Châu mới có công ăn việc làm. Từ
đó, chúng tôi bặt tin nhau…
Phải hai mươi năm sau, về
Paris tôi mới lại gặp nó. Nó có nhà ở dưới tỉnh, cách Paris cả ngàn cây
số. Nhân dịp lên Paris ở hai ngày để dự đám cưới thằng cháu, nó tìm gặp
lại tôi ở nhà một người bạn chung. Nói chuyện suốt cả buổi chiều vẫn
chưa thấy đã. Sau đó, nó biên cho tôi địa chỉ của nó trên một tờ giấy
nhỏ, tôi nhìn mà nhớ lại thuở thiếu thời. Hồi đó, nó là một trong vài
thằng viết chữ đẹp nhứt lớp, cho nên ông thầy chỉ định nó mỗi buổi sáng
vào lớp trước giờ học để viết trên đầu tấm bảng đen cái thứ trong tuần
và ngày tháng năm. Hồi thời đó, được chỉ định như vậy, "hách" ghê lắm !
Bây giờ, tuồng chữ của nó vẫn còn đẹp như xưa nhưng cứng rắn hơn.
Mấy hôm sau, tôi viết cho nó một bức thư dài, nhắc lại những
kỷ niệm cũ mà hôm gặp lại nhau còn quên chưa kịp nhắc. Thằng con tôi bảo
tôi viết xong đưa nó đánh vào máy vi tính rồi in ra cho tôi. Máy của nó
có hệ VNI nên đánh chữ Việt Nam được. Tôi nói : "Không ! Ba muốn gởi
thư viết tay, nó trang trọng hơn. Ngoài ra, khi bạn của ba cầm lá thư
trên tay, chưa đọc, chỉ nhìn tuồng chữ thôi, ông ta cũng sẽ thấy được ba
trong từng nét bút. Còn thư đánh máy, nó không mang một bản sắc nào
hết, nó cứng ngắt, vô hồn…"
Mươi ngày sau, tôi nhận
được lá thư hồi âm của nó. Thư đánh máy và bằng tiếng Pháp. Tôi cảm thấy
thật hụt hẫng. Tôi đâu có dè nó "mất gốc" đến độ như vậy ! Tôi chỉ còn
nhìn ra được thằng bạn tôi ở cái chữ ký, còn lại là một thằng tây nào đó
chớ không phải một thằng Việt Nam ! Tôi chua xót, nhưng cũng ráng đọc
cho hết bức thư trước khi thả nó rơi vào sọt rác. Tình bạn mà tôi đã
dành cho nó từ thời tuổi nhỏ chắc cũng đã rơi theo vào sọt rác, nghe nhẹ
như hơi thở dài…
Đó ! Câu chuyện không có gì hết mà
tôi muốn kể lại. Suy cho cùng, chắc nó có mang một "cái gì đó" chớ không
phải "không có gì hết". Tại vì tôi không thấy. Chớ nếu nó không "nói"
lên cái gì hết thì tại sao tôi cứ phải nghĩ ngợi băn khoăn ?
Có lẽ tại vì lâu nay tôi thường nghe người Việt lưu vong than đã
mất quê hương, mà tôi thì cứ cho là chuyện bình thường, chẳng có gì phải
suy nghĩ. Chính cái cung cách khoanh tay cuối đầu chào của cô bé tóc
vàng mắt xanh đã bắt tôi phải suy nghĩ. Nếu người Việt lưu vong giống
thằng bạn của tôi thì đúng là họ đã để mất quê hương thật. Còn như họ
giống mẹ con người thiếu phụ trẻ tuổi mà tôi gặp trong siêu thị thì làm
sao nói mất quê hương ?
Quê hương còn nguyên đó chớ, thể hiện
bằng tư duy, bằng ngôn ngữ, bằng phong cách đặc thù Việt Nam. Đó là cái
gốc mà mình đã mang theo, chỉ cần một quyết tâm gìn giữ, vun bồi là nó
sẽ đâm chồi nẩy lộc… Còn hay hơn nữa : mình nên bắt chước người mẹ trẻ
tuổi đó, coi chuyện gìn giữ cái gốc là chuyện tự nhiên, ai ai cũng phải
làm.
Tôi nhớ hoài câu nói của cô ta : "Dạ ! Có gì đâu ? Mình là
người Việt Nam mà bác !". Và tôi tin chắc : một người như cô ta chẳng
bao giờ than rằng đã mất quê hương !
Bây giờ thì tôi thấy "câu chuyện không có gì hết" thật sự không phải không có gì hết !
Tiểu Tử
Libellés
- ảnh chụp Hương Kiều Loan (30)
- art culinaire (22)
- bài viết Phạm Huấn (2)
- biographie Thomas Nguyễn (1)
- Blog Báo Mai (7)
- Blog Người Phương Nam (1)
- Blog Sương Lam (1)
- Blog Thủ Khoa Huân (1)
- Bùi Lệ Khanh (1)
- ca nhạc và chú Nguyễn Văn Kinh (1)
- ca sĩ Lộc Vàng (1)
- ca sĩ Lyly (1)
- Cải Lương (1)
- chuyện đường phố Việt Nam (26)
- Corona virus (14)
- Cúm 19 (1)
- découvert (162)
- Défilé 14/07/2023.thơ nhạc Trần Văn Lương (1)
- diplomatie (11)
- Đoàn Thế Ngữ Vĩnh Lạc (1)
- đọc và nghe đọc truyện h (5)
- đọc và nghe đọc truyện hay (46)
- đọc và nghe đọc truyện hay (1)
- Dương Hồng Mô (1)
- écologie (2)
- écologiste (1)
- économie (44)
- économie kinh tế (33)
- ed (1)
- événement (86)
- fashion (2)
- France Culture (2)
- Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh (1)
- gười ta sắp hàng xin trợ cấp thứm (1)
- histoire (57)
- histoire triste (17)
- Hoàng Hải Thuỷ (2)
- hồi ký Nguyễn Nhơn (1)
- Houston US (1)
- Hướng Đạo Việt Nam (1)
- Hương Kiều Loan (1)
- informatique (4)
- Johnny Hallyday (1)
- ký ức Cần Thơ (2)
- ký ức Việt Nam (151)
- l'histoire; sử Việt Nam (82)
- Lê Xuân Nhuận (2)
- Lettre de Jean Moulin (1)
- littérature (3)
- món ăn Việt Nam (2)
- nghe đọc truyện h (2)
- nghe đọc truyện hay (101)
- nghe đọc truyện hay (2)
- Nguyễn Duy Linh (1)
- Nguyễn Văn Đông (1)
- nhạc Joe Bonamassa (1)
- nhạc LMST (3)
- nhạc Mai Phạm (2)
- nhac ngoại quốc (1)
- nhạc ngoại quốc (1)
- nhạc Phạm Anh Dũng (2)
- nhạc Phạm Đức Nghĩ (1)
- nhạc Phạm Đức Nghĩa (7)
- nhạc Phạm Mỹ Lộc (2)
- nhạc Quách Vĩnh Thiện (6)
- nhạc Việt (28)
- nhạc Việt (1)
- Petrus Ky (6)
- Petrus Ky; photographie (6)
- philosophie (21)
- phim Việt Nam (1)
- photographie (79)
- photos de Henri-Pierre Chavaz (1)
- poésie (3)
- politique (8)
- psychologie (13)
- quân sự (10)
- Renaud (1)
- reportage (18)
- santé (1)
- science naturelle (22)
- show Caroline Thanh Hương (15)
- show Hùng Lê (2)
- show Tạ Huy Thái (1)
- société USA (1)
- technologie (1)
- texte Caroline Thanh Hương (22)
- thiếu tướng Lê Minh Đảo; nhac (1)
- thơ tranh văn Chẩm Tá Nhân (1)
- thơ Chẩm Tá Nhân (13)
- thơ Đinh Hùng (6)
- thơ Đỗ Quý Bái (70)
- thơ Hoa Văn (4)
- thơ Hư Hao (4)
- thơ Huy Văn (25)
- thơ Mai Huyền Nga (1)
- thơ Mùi Quý Bồng (8)
- thơ Mùi Quý Bồngm nhạc ngoại quốc (1)
- thơ nhạc Huy Văn (1)
- thơ nhạc Trần Văn Lương (120)
- thơ Phước Nhân (1)
- thơ Song Như (1)
- thơ Thanh Thanh (9)
- thơ Trần Chương Lương (14)
- thơ Trần Trọng Thiện (25)
- thơ truyện Huy Văn (1)
- thơ văn nhạc ảnh chụp Caroline Thanh Hương (133)
- thơ văn nhạc Huy Văn (1)
- thời sự (1)
- thời sự trực tiếp bằng tiếng pháp (3)
- tiếng hát Anthony Kinh (1)
- tin tức trực tiếp từ Sky News (1)
- Tràm Cà Mau (1)
- truyện ngắn (2)
- Văn (51)
- văn Bình Nguyên Lộc (1)
- văn Bút Xuân Trần Đình Ngọc (1)
- văn Chu Sa Lan (1)
- văn chương miền Nam Việt Nam Cộng Hoà; kho truyện xưa Quán Ven Đường Huỳnh Chiếu Đẳng (1)
- Văn Duyên Anh (3)
- văn Hoành Linh Đỗ Mậu (1)
- văn Huy Phương (1)
- văn Người Lính Già Oregon (3)
- văn Nguyễn Hữu Khiêm (1)
- văn Nguyễn Sơ Đông (1)
- văn Nguyễn Thị Hải Hà (1)
- Văn Nhã Ca (1)
- văn Nhật Tiến (1)
- văn Phạm Tín An Ninh (4)
- văn thơ (29)
- văn thơ chính tả tiếng Việt Nam (1)
- văn thơ Con Cò Thơ (7)
- văn Thuỵ Khê (1)
- văn Tiểu Tử (1)
- văn Tràm Cà M (1)
- văn Trần Nhân Tông (1)
- văn Văn Nguyên Dưỡng (12)
- Việt Nam (1)
- voyage (1)
- Vương Hồng Sểnh (1)
- web hay (1)
- xã hội (78)
- xã hội Mỹ (28)
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire