QUÂN-ÐOÀN I VÀ QUÂN-KHU I
KỂ từ ngày bãi-bỏ các Tòa Ðại-Biểu Chính-Phủ cấp Vùng (một
tổ-chức hành-chánh dưới thời “Ðệ-Nhất Cộng-Hòa” của Tổng-Thống Ngô Ðình Diệm,
thay-thế các Phủ Thủ-Hiến/Tổng-Trấn cấp Phần/Kỳ dưới thời “Quốc-Gia Việt-Nam”
của Quốc-Trưởng Bảo-Ðại), các “Tướng Vùng” (Tư-Lệnh Quân Ðoàn và Vùng
Chiến-Thuật) đã hiển-nhiên trở thành Thủ-Hiến hoặc Ðại-Biểu Chính-Phủ tại Vùng
của mình rồi.
Sau
khi bãi-bỏ luôn chức-vụ Phụ-Tá Hành-Chánh bên cạnh Tư-Lệnh Vùng Chiến-Thuật,
các “Tướng Vùng (nay là Quân-Khu)” càng có nhiều quyền-hành hơn đối với các
cơ-quan dân-chính cấp Vùng (Khu) mà nhiệm-vụ được xem là những nỗ-lực chính của
Chương-Trình Bình Ðịnh & Phát Triển, qua Trung-Tâm Thường-Trực của Hội-Ðồng
Bình Ðịnh & Phát Triển Quân-Khu, thuộc Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu, mà nhân-viên
toàn là quân-nhân, dưới quyền chỉ-huy của Phó Tư-Lệnh Quân-Khu .
Riêng
Cảnh-Lực thì hoạt-động đi sát với Quân-Lực hơn, nên Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực
Vùng/Khu, với tư-cách Trưởng một Cơ-Quan thuộc Quân-Khu, trực-tiếp nhận chỉ-thị
từ Tư-Lệnh Quân-Khu.
Nói
chung là Cảnh-Lực, nhưng thực-sự thì chỉ có Cảnh-Sát Ðặc-Biệt là có phần lớn
trách-vụ tương-quan với Quân-Lực, qua hai ngành Quân-Báo (Phòng Nhì) và Quân-An
(An-Ninh Quân-Đội). Ngoài ra, Ðặc-Cảnh cũng chịu trách-nhiệm thực-hiện một
trong các mục-tiêu chính của Chương-Trình Bình Ðịnh & Phát Triển: an-ninh
nông-thôn.
Theo
Sắc-Lệnh của Chính-Phủ cải-tổ Cảnh-Sát Ðặc-Biệt thành Ngành Đặc-Biệt vào năm
1970, một năm trước cuộc cải-tổ của Cảnh-Sát Sắc-Phục, chức-vụ của tôi được xếp
vào hàng Giám-Ðốc một Nha-có-nhiều-Sở, và có trách-nhiệm trực-tiếp báo-cáo
tình-hình lên Tư-Lệnh Quân-Khu, tức tôi cũng là một Trưởng Cơ-Quan cấp
Quân-Khu.
Sau
cuộc hội-thảo mà tôi tổ-chức tại Bộ Chỉ-Huy CSQG Khu I, và sau các cuộc
thanh-sát của tôi tại từng Tỉnh+Thị và Quận trong Vùng, tôi đã nhận thấy
Đặc-Cảnh Vùng I có một tiềm-năng rất lớn, cần được khai-dụng tối-đa.
Tuy
nhiên, trong bối-cảnh chiến-tranh và trước ưu-thế đương-nhiên của phía quân-sự,
tôi cần trước tiên đạt được cảm-tình và niềm tin của giới quân-nhân.
Trong
tinh-thần đó, để bắt đầu các hoạt-động đối-ngoại của Ngành, tôi phải sớm đến ra
mắt các cấp lãnh-đạo và điều-hành Quân-Khu ở đây.
Tại
Quân-Khu I, tôi ít gặp Trung-Tướng Tư-Lệnh Ngô Quang Trưởng,
nếu so-sánh với các Trung-Tướng Tư-Lệnh Vĩnh Lộc, Lữ Lan, Ngô Du, Nguyễn Văn
Toàn, như hồi tôi còn làm việc ở Quân-Khu II. Tướng Trưởng dùng phần lớn thì
giờ của ông để đi thị-sát bên ngoài, ít ở văn-phòng.
Tuy
thế, trong tâm-tưởng tôi cảm thấy gặp-gỡ và gần-gũi ông thường-xuyên. Viên
trung-tướng ấy, như ở Sài-Gòn cũng như ở Vùng II tôi nghe nhiều người ca-tụng,
quả là một nhân-vật lý-tưởng của xã-hội đương-thời. Ðịa-vị của người quân-nhân
đã dược nâng lên hàng đầu trong bốn giới ―Quân,
Công, Cán, Chính―mà người quân-nhân ấy
lại đã ở trên đỉnh cao của chức-vụ (“Tướng Vùng” là “lãnh-chúa” của Vùng rồi).
Nào là được đề-bạt lên chức-vụ cao hơn ở Trung-Ương nhưng ông thoái-thác,
tình-nguyện ở lại trấn-giữ vùng địa-đầu đầy gian-nguy này của Quê Hương; nào là
tận-tụy dồn hết tâm-trí, công-sức và thì-giờ vào công cuộc chống Cộng ngay ở
trận tiền, hiếm khi hưởng-lạc ở thị-thành; nào là được Tổ-Chức Liên-Phòng
Ðông-Nam-Á (SEATO= South East Asia Treaty Organization) mời qua Thái-Lan hàng
tháng để thuyết-trình về nỗ-lực và kinh-nghiệm chiến-trường Việt-Nam; nào là
không có tham-vọng chính-trị nên được Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu tin yêu,
an-tâm rằng ông sẽ không bao giờ ly-khai Trung-Ương như toan-tính của cựu
Trung-Tướng Nguyễn Chánh Thi ngày xưa...
Một
hôm, trong lúc chờ đợi tập-trung tài-liệu đem đi họp lần đầu tiên với Quân-Ðoàn
I tại văn-phòng của Đại-Tá Hoàng Mạnh Ðáng, Tham-Mưu Trưởng Quân-Ðoàn và
Quân-Khu, một số sĩ-quan cao-cấp đã ngẫu-nhiên đề-cập với tôi về Trung-Tướng
Trưởng: nào là ông đã nghiêm-phạt một viên tướng Tư-Lệnh Sư-Ðoàn vì liên-đới
chịu trách-nhiệm trong vụ một đơn-vị thuộc quyền lùa bò của dân-nhân; nào là
ông đã trừng-trị một viên đại-tá Trưởng Cơ-Quan vì tham-nhũng đối với ngân-sách
Phát-Triển Nông-Thôn; nào là ông dùng trực-thăng bay khắp Quân-Khu, đích-thân
kiểm-soát tình-hình mọi mặt, mọi nơi, kể cả giám-sát tác-phong kỷ-luật của
quân-nhân dọc đường cũng như tại các đồn trại xa-xôi, vào những ngày giờ
bất-ngờ nhất; nào là ông chỉ mặc chiến-phục với áo giáp, mũ sắt, sẵn-sàng
tác-chiến bất-cứ lúc nào... Dư-luận cũng đồn là ông đã từng tát tai một viên
Bộ-Trưởng hãnh-tiến tại phi-trường...
Vô-số
việc làm điển-hình của Tướng Trưởng đã được kể lại với tôi bằng lời-lẽ và thái
độ đầy thán-phục, gây trong tôi một xúc động mạnh và một ấn-tượng sâu, đến nỗi
sau đó, lúc tôi leo lên giữa chừng cầu thang dẫn đến văn-phòng của ông và của Đại-Tá
Ðáng, thình-lình gặp ông bước xuống, tôi bỗng khựng người. Sừng-sững trước tôi
quả là hình-ảnh vĩ-đại của một “người hùng” mặc-áo-giáp, đội-mũ-sắt, thực-tế mà
hoang-đường như trong huyền-thoại thời xưa. Ông hỏi tôi đến làm gì, tôi
nghẹn-ngào nói không nên lời, khiến Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh-Sở I An-Ninh
Quân-Ðội, cùng đi với tôi, phải trả lời thay.
Thế
là tôi đã có một lãnh-tụ chống-Cộng khả-tín cho toàn Vùng Chiến-Tuyến
sôi-sục này.
Trung-Tướng
Ngô Quang Trưởng đã đồng-ý để chúng tôi―là
Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Sát Quốc-Gia Khu I, Trưởng Phòng 2 Quân-Ðoàn I &
Quân-Khu I, Chánh Sở I An-Ninh Quân-Đội, và tôi là Giám-Ðốc Ngành Ðặc-Biệt Khu
I, cùng “Người Bạn
Ðồng-Minh” của tôi―họp mặt hàng tuần tại
văn-phòng của Đại-Tá Hoàng Mạnh Đáng, Tham Mưu Trưởng của ông.
Ðó
là nỗ-lực phối-hợp tình-báo và hành-quân.
Còn
về an-ninh lãnh-thổ/nội-chính thì chúng tôi gặp nhau tại văn-phòng của
Thiếu-Tướng Hoàng Văn Lạc, Tư-Lệnh Phó Quân-Khu.
Tham dự tại đây có thêm
Phụ-Tá CHT/CSQG Khu I đặc-trách Phụng-Hoàng, tức là Phụ-Tá Tổng-Thư-Ký
Trung-Tâm Thường-Trực của Ủy-Ban “Phụng Hoàng” Quân-Khu I, nhưng không
có “Người Bạn Ðồng-Minh”.
Ngay
trong phiên họp mà lần đầu tiên có tôi, Tướng Lạc nhấn mạnh đến tình-hình
an-ninh chung, nhất là ngay giữa và xung quanh Thị-Xã Ðà-Nẵng, nơi Quân-Ðoàn I
và Quân-Khu I đặt tổng-hành dinh, nơi bây giờ là thủ-phủ của Miền Trung.
Các
vấn-đề điển-hình được nêu ra:
Kho
Xăng lớn nhất của Quân-Khu I ở Liên-Chiểu, sát bên chân Ðèo Hải-Vân, đã bị
Việt-Cộng tấn-công mấy lần; các bồn xăng dự-trữ quan-trọng khác ở giữa
nội-thành Đà-Nẵng cũng bị đặc-công Việt-Cộng cắt rào thép gai dở chừng (năm rồi
đã bị đặt bom phá hủy một số lượng lớn xăng dầu); xe lửa từ Huế, vào
khỏi hầm Ðèo Hải-Vân là bị Việt-Cộng giật mìn đều đều; đặc-biệt là ở phía nam
Núi Ngũ-Hành-Sơn, phi-cơ trực-thăng của Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng
thường bị Việt-Cộng bắn sẻ, nên ông phải tránh vùng đó bằng cách bay vòng ra
xa...
Tôi
không cần thắc-mắc tại sao Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu I và Bộ
Chỉ-Huy CSQG Khu I đóng ở đó, mà các cơ-quan/đơn-vị Quân-Lực và Cảnh-Lực sở-tại
đã không thanh-toán được các ung-nhọt kinh-niên này.
Tôi
liền tự-nguyện đảm-trách việc phục-hồi và bảo-đảm an-ninh lâu dài cho các nơi
kể trên.
Tôi
còn đề-nghị để cho Cảnh-Lực nói chung, Ngành Ðặc-Biệt nói riêng, do tôi
đích-thân nhập cuộc, đảm-nhận vai trò chủ-trì trong các hoạt-động cả chìm lẫn
nổi, tiễu-trừ cộng-sản và duy-trì an-ninh lãnh-thổ, bất-cứ tại vùng đất nào có
thường-dân cư-trú và sinh-hoạt, bắt đầu từ các thị-xã, quận-lỵ, trên khắp
Quân-Khu.
Tôi
chỉ xin một chữ ký của Tư-Lệnh Quân-Ðoàn và Quân-Khu, thông-báo việc này cho
hết thảy các cơ-quan và đơn-vị quân-sự trên toàn Vùng đều biết để tuân-hành.
Trung-Tướng
Ngô Quang Trưởng,
Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I, đã chấp-thuận đề-nghị ấy của tôi.
Nói
chung thì quân-nhân không ưa gì cảnh-nhân; nói riêng thì, trong lãnh-vực
tình-báo, có sự bất-đồng ý-kiến, nếu không muốn nói là tranh-giành ảnh-hưởng
giữa Quân-Báo, Quân-An, với Cảnh-Sát Quốc-Gia [Đặc-Cảnh]. Tuy thời-gian sau này
quân-nhân các cấp được biệt-phái qua Cảnh-Lực rất đông, và sĩ-quan quân-lai nắm
giữ đa-số chức-vụ chỉ-huy trong ngành Áp-Pháp, nên sự giao-tiếp giữa hai bên ở
cấp cao và ở bề mặt đã được cải-thiện khá nhiều; nhưng trong các đụng chạm hằng
ngày, kể cả trong việc phối-hợp công-tác, phần lép vế vẫn thường dành cho phía
cảnh-nhân.
Ai
cũng biết, trong địa-hạt tình-báo quân-sự, các chuyên-viên quân-nhân
đương-nhiên thành-thạo hơn; huống chi trong thời chiến, Quân-Báo được trang-bị
các phương-tiện máy-móc, dụng-cụ và kỹ-thuật tối-tân qua nguồn quân-viện là
ngân-sách chính-yếu của Hoa-Kỳ; được sự yểm-trợ của không-ảnh; được ưu-tiên
khai-thác các tài-liệu bắt được tại chiến-trường; được ưu-tiên thẩm-vấn mọi
nguồn tin, kể cả hồi-chánh-viên, can-phạm và tù-binh do Ðặc-Cảnh bắt được. Ðiểm
yếu của Ðặc-Cảnh là cũng thu-lượm tin-tức quân-sự, nhưng thiếu hoàn-cảnh
xác-nhận, lại thừa cảnh-giác bị-trách, nên tin-tức nào nhận được cũng đều
chuyển tiếp đến Phòng Nhì; rốt cuộc có nhiều báo-cáo của các cấp cao mà chỉ có
giá-trị thấp, thậm-chí không có giá-trị gì. (Các cấp lãnh-đạo Ðặc-Cảnh ở
Trung-Ương hầu như không chú ý đến điều này.)
Ðối
với tôi, vấn-đề phân-minh hơn. Ðặc-Cảnh mà cũng am-tường về quân-sự thì lại
càng tốt chứ sao. Thí-dụ, để đạt được điều đó, suốt nhiều năm qua, tôi đã nhịn
ăn điểm-tâm mỗi ngày để kịp đến dự các buổi thuyết-trình sáng sớm tại Bộ
Tư-Lệnh Quân-Ðoàn II, hồi còn đóng ở Pleiku, và Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu II, hồi đã
dời về Nha-Trang, để theo sát diễn-biến tình-hình và nắm vững các vấn-đề
quân-sự khắp Vùng, hòa mình với các cấp chỉ-huy các giới quân-nhân, nên khi
lâm-sự là bản-thân được nể-vì và do đó công-vụ được phối-hợp chân-tình.
Tuy
nhiên, mỗi cơ-quan có một chức-năng riêng, mỗi phần-vụ có một trách-nhiệm
riêng. An-ninh và tình-báo đâu phải chỉ đóng khung trong phạm-vi quân-sự, dù
cho đất nước đang trong tình-trạng chiến-tranh.
Cộng-sản
không phải chỉ là các đơn-vị quân-sự hay các lực-lượng vũ-trang, phục-kích,
tấn-công. Nếu không có các lực-lượng chính-quy làm gió bão, thì chính các
tổ-chức chính-trị và dân-sự của địch cũng vẫn là những ổ ẩn và nôi nuôi cho các
loại mối-mọt và dịch-khí, đủ sức đục rỗng, xói mòn, làm sụp đổ nền móng của
Quốc-Gia.
Ðó
là Ðảng Nhân Dân Cách Mạng (Ðảng Lao Ðộng trá-hình); Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng;
Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam; các hội đoàn nhân dân như Công Ðoàn, Nông
Hội, Phụ Nữ, Thanh Niên, Sinh Viên, Học Sinh; với các Ðảng Ủy, Ủy Ban Mặt Trận,
cơ quan nhà nước, chi nhánh hội đoàn, từ trung ương xuống đến xã thôn; các
bộ-phận điệp-báo, đặc-công, tuyên-truyền, địch-vận, trí-vận, tôn-giáo-vận,
kinh-tài, tiếp-tế, giao-liên...
Tất
cả đều là đối-tượng của Ðặc-Cảnh; mà chúng lại là những kẻ thù siêu-biên-giới,
vạn-trạng thiên-hình.
Ðồng-ý
với nhận-thức đó của tôi, Đại-Tá Phạm Văn Phô, Trưởng Phòng 2 Quân-Ðoàn I và
Quân-Khu I, đã thỏa-thuận thông-báo và chuyển-giao cho tôi tất cả những tin-tức
và tài-liệu nào có liên-quan đến chính-trị và dân-sự Việt-Cộng mà phía Quân-Báo
có được.
Phần
tôi thì chỉ cung-cấp cho Phòng Nhì những tin-tức và tài-liệu nào mà tôi đã
đích-thân lọc lựa, kiểm xác, có giá-trị cao.
Từ
trước đến nay, tất cả các cơ-quan tình-báo cũng như đơn-vị hành-quân khắp nước
đều căn-cứ vào tài-liệu “Trận Liệt Việt-Cộng” do Phòng Nhì soạn-thảo,
như một bộ từ-điển tổng-hợp về tổ-chức và nhân-sự của địch, để truy-tầm,
phát-hiện, và xác-định lý-lịch cùng chức-vụ của từng phần-tử cộng-sản có được
trước mặt hoặc trong tay.
Tuy
nhiên, nhận thấy về phía chính-trị và dân-sự thì Ngành Ðặc-Cảnh của tôi có
đầy-đủ dữ-kiện hơn, nên tôi đề-nghị, và Bộ Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I đã
chấp-thuận, từ nay trở đi “Trận-Liệt Việt Cộng” được chia ra làm hai
phần: Phòng Nhì chỉ lập Trận Liệt Quân-Sự, còn Trận Liệt Chính-Trị thì tôi
đảm-nhận cho Ngành Ðặc-Cảnh của tôi thực-hiện, cùng được lưu-hành và sử-dụng
khắp Quân-Khu, cũng như phổ-biến lên Trung-Ương (Bộ Tổng-Tham-Mưu, Phủ Ðặc-Ủy
Trung-Ương Tình-Báo, Bộ Chiêu-Hồi, Bộ Tư-Lệnh CSQG, v.v...) và vào Quân-Khu II
là lãnh-thổ giáp-biên, để mọi cơ-quan đơn-vị đều tham-khảo trong đó tất cả
những gì có liên-quan đến Việt-Cộng ở Miền Trung.
Dưới
thời Thiếu-Tướng Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ-Tịch Ủy-Ban Hành-Pháp Trung Ương, Đại-Tá
(về sau là Thiếu-Tướng) Nguyễn
Ngọc Loan, Giám Ðốc An-Ninh Quân-Ðội, được cử kiêm-nhiệm Tổng-Giám Ðốc
Cảnh-Sát Quốc-Gia, đã ra lệnh cho Cảnh-Sát phải cung-cấp mọi tin-tức tài-liệu
cho Quân-An. Từ đó về sau, việc ấy đã thành thông-lệ...
Nhưng
tôi không chịu giới-hạn sự phối-hợp giữa hai Ngành trong chừng-mực quá giản-đơn
như trên. Thí-dụ: lâu nay Quân-An chỉ cần căn-cứ vào bảng kết-quả sưu-tra
văn-khố của Cảnh-Sát để thông-qua quá-trình hoạt-động chính-trị của các
ứng-viên Việt-Nam xin vào làm việc tại các công-sở, quân-cứ, và tư-hãng của
Hoa-Kỳ. Tôi để ý thấy tại các bộ-phận Văn-Khố Cảnh-Sát (Sắc-Phục) lúc nào cũng
có khá nhiều hồ-sơ cá-nhân hoạt-động cộng-sản ứ đọng, chưa được lập phiếu và
xếp loại đưa vào hệ-thống lưu-trữ để dùng trong khâu sưu-tra. Ngoài ra, có
những quân-nhân biệt-phái qua các cơ-quan hành-chánh; những quân-nhân đắc-cử
vào các chức-vụ dân-cử; và cả những quân-nhân mà không phải lúc nào cũng ở
trong trại binh: họ hưởng quy-chế quân-nhân, ngoài vòng quyền-hạn của Cảnh-Sát,
nhưng đồng-thời họ đã vượt ra khỏi tầm tay kiểm-soát của Quân-An.
Tôi
đặt vấn-đề với Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh Sở I An-Ninh Quân-Đội, và ông đã
tán-đồng ý-kiến của tôi, trình ý-kiến thuận lên Cấp Trên, để hai Ngành phối-hợp
với nhau một cách chặt-chẽ và rộng-rãi hơn, cả trên bình-diện giám-thị,
theo-dõi, lẫn trong công-tác điều-tra, xử-lý, kể cả câu-lưu và thẩm-vấn, nhất
là về mặt phản-gián, đối với các phần-tử nội-tuyến, cơ-sở nằm vùng của
đối-phương trong hàng-ngũ quân-nhân...
Nếu một Chính-Quyền phải
làm một lần cả hai công việc, giữ nước và dựng nước, thì Hội-Ðồng Bình-Ðịnh và
Phát-Triển là tổ-chức dựng nước vậy.
Tuy trong Chương-Trình
có một mục-tiêu “vô-hiệu-hóa hạ-tầng cơ-sở của Việt-Cộng, vãn-hồi an-ninh cho
Xã Ấp nông-thôn”, nhưng nhiệm-vụ ấy đã được giao khoán, trên danh-nghĩa, cho Ủy-Ban
Phụng-Hoàng, và trên thực-tế, cho Quân-Lực và Cảnh-Sát Quốc-Gia, mà các
phương-tiện hoạt-động thì đã có nguồn cung-cấp từ gốc ở Trung-Ương rồi. Còn lại
các mục-tiêu khác, như giúp-đỡ nông-dân tăng-gia sản-xuất lúa gạo, chống nạn mù
chữ và nâng cao trình-độ học-vấn của dân quê, khám chữa bệnh-tật và bảo-vệ sức
khỏe cho đồng-bào, xây-đắp cầu đường để đáp-ứng nhu-cầu vận-tải giao-thông, mở
rộng mạng lưới thông-tin để phổ-cập đến hạ-tầng tin-tức thời-sự và chính-sách
luật-lệ của Chính-Quyền, v.v... thì có kèm theo ngân-sách để mua phân bón, cất
thêm trường học, bệnh-xá, cầu, đường, trạm thông-tin, v.v... nên hấp-dẫn các
nhà-thầu và lôi-cuốn các cấp chức liên-hệ với việc gọi-thầu, đấu-thầu hơn.
Lần đầu tiên tôi đến với
Trung-Tâm Thường-Trực Bình-Ðịnh và Phát-Triển Quân-Khu I thì gặp lúc Bộ
Thương-Mại và Kỹ-Nghệ đang cùng Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu I cứu xét vấn-đề một số
thương-gia Hoa-Kiều xin khai-thác quế ở vùng Quận Quế-Sơn (thuộc Tỉnh
Quảng-Tín) là vùng bán-an-ninh.
Quế là một nguồn lợi
lớn, Việt-Cộng cũng giành.
Trước đó, Thiếu-Tướng
(sau này là Trung-Tướng) Nguyễn Văn Toàn đã “tranh-thủ” thế nào mà báo-chí
mệnh-danh ông là “Quế tướng-công”. Tôi đứng về mặt an-ninh, tình-báo,
chính-trị, kinh-tế và dân-sự, góp thêm ý-kiến với Trung-Tâm, vì ngại các nhà
quân-sự đang phải đương-đầu với các bộ óc tài-phiệt của giới phú-thương. Tôi
đề-nghị để Đại-Tá Nguyễn Xuân Lộc, Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng I, cùng
tham-gia phái-đoàn Quân-Khu đến tận nơi nghiên-cứu tận-tường.
Bỗng-nhiên có lệnh cấm
Đại-Tá Lộc vào Tỉnh Quảng-Tín.
Tôi thuyết-phục Lộc, và
ông đã nghe theo tôi: cứ đi, vì đó là quyền của mình; mình đi về việc của mình.
Tôi cùng đi với ông.
Có lần tôi khám-phá thấy
Trung-Tâm Bình-Ðịnh và Phát-Triển Quân-Khu I đã dùng cả hai cảnh-nhân, một
đại-úy và một thượng-sĩ, được Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng I biệt-phái đến để
“phối-hợp công-tác”, vào việc nấu nước pha trà, phục-vụ cho các sĩ-quan và
hạ-sĩ-quan quân-nhân tùng-sự tại Trung-Tâm này!
Tôi
trình vụ này lên Đại-Tá Lộc và ông đã rút các nhân-viên kia về.
Một
thời-gian sau, sau khi đã lập được sự thân-cận, tin-cậy và nể-vì nhau giữa các
cơ-quan Cảnh-Sát Quốc-Gia (Ngành Đặc-Biệt), Phòng Nhì, và An-Ninh Quân-Đội, ở
cấp Quân-Khu/Vùng rồi, tôi đã tiến xa hơn, đề-nghị, và đã được Trung-Tướng Ngô
Quang Trưởng chấp-thuận, để Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu I tổ-chức một cuộc gặp mặt giữa
các Chỉ-Huy-Trưởng CSQG với các Trưởng Ty/Phòng An-Ninh Quân-Đội của các
Tỉnh/Thị và với các Trưởng Phòng Nhì của các Tiểu/Đặc-Khu toàn Miền Trung, để
chính-thức-hóa và cụ-thể-hóa sự phối-hợp công-tác giữa 3 ngành an-ninh,
tình-báo và phản-gián dân và quân-sự nói trên, ở cấp Tỉnh/Thị thuộc quyền.
Buổi
họp đặc-biệt ấy đã diễn ra tại hội-đường Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu
I, dưới quyền chủ-tọa của Thiếu-Tướng Hoàng Văn Lạc, Phó Tư-Lệnh Quân-Khu I,
đại-diện Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân-Đoàn & Quân-Khu.
Vì
Tổng-hành-dinh của Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu I kiểm-soát việc
vào/ra nghiêm-ngặt, nên tôi đã đích-thân hướng-dẫn đoàn xe của các
Chỉ-Huy-Trưởng CSQG Tỉnh/Thị thuộc Khu I từ Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng vào cổng
Trại, đến tận hội-đường của Quân-Khu.
Cũng
như trong các trường-hợp khác, tôi vừa đề-xướng, vừa tổ-chức, vùa làm cấp
chỉ-huy, vừa làm nhân-viên chấp-hành.
*
Ngoài
ra, Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng cũng đã chấp-thuận cho tôi dùng một nhân-viên
Đặc-Cảnh, dù chỉ là hạ-sĩ-quan, đóng vai đại-úy Quân-Lực, tham-gia Phái-Đoàn
Quân-Sự của VNCH, trong Ban Liên-Hợp Quân-Sự 4-Bên (sau này chỉ còn 2-Bên), để
thực-hiện các công-tác điệp-báo nhắm vào 2 nhóm cộng-sản Ba-Lan và Hung-Gia-Lợi,
dự-trù nấp dưới danh-nghĩa thư-ký của Trung-Tá Vinh, Phó Trưởng Phái-Đoàn VNCH
tại Quân-Khu I―tức
Khu-Vực II chiếu theo Hiệp-Định Paris 1973.
(Việc
cài viên-chức Đặc-Cảnh vào với Phái-Đoàn Quân-Sự VNCH đã từng được tôi đề-xướng
thời-gian tôi còn điều-khiển Ngành Đặc-Cảnh tại Vùng II, điển-hình với vụ
Thiếu-Tá Trần Văn Thả, Chánh Sở Đặc-Cảnh Tỉnh Bình-Thuận [được sự tán-trợ của
Đại-Tá Tỉnh-Trưởng kiêm Tiểu-Khu-Trưởng Ngô Tấn Nghĩa], đưa một trung-sĩ
Đặc-Cảnh vào giả làm một đại-úy Quân-Lực VNCH để tiếp-cận một mục-tiêu là
thành-viên của “Chính-Phủ Cách-Mạng Lâm-Thời Miền Nam Việt-Nam” trong “Ban
Liên-Hợp Quân-Sự 4-Bên” đóng ở Phan-Thiết.)
Sở
I An-Ninh Quân-Đội cũng đã trường-kỳ biệt-phái một thiếu-tá cầm đầu 5 sĩ-quan
và hạ-sĩ-quan, đến làm việc chung với Toán “Thạch Mã” (giám-thị &
theo-dõi các thành-viên của các Phái-Đoàn cộng-sản Ba Lan và Hung Gia Lợi
trong Ủy-Hội Quốc-Tế nói trên) thuộc Ngành Đặc-Biệt Khu I của tôi.
Phòng
Nhì Quân-Đoàn I cũng đã biệt-phái thường-trực một trung-úy, để cùng với
viên-chức CSĐB của tôi đến hoạt-động ngày/đêm tại Tỉnh Quảng-Nghĩa, bên cạnh Bộ
Chỉ-Huy Tiểu-Khu, các Bộ Chỉ-Huy Trung-Đoàn, các Bộ Chỉ-Huy Chi-Khu, Ty
Chiêu-Hồi, Ty Xã-Hội, Ty Y-Tế, v.v... để cấp Quân-Khu có thể cùng với
địa-phương kịp-thời khai-thác tin-tức & tiếp-cận tại chỗ mọi nguồn tin (VC
bị hạ-sát, bị bắt, hồi-chánh; thường-dân ngộ-nạn, tỵ-nạn, được ta giải-thoát;
v.v...), nhằm mục-đích tuyển-chọn, xây-dựng và sử-dụng làm tình-báo-viên
xâm-nhập vào, hoặc nội-tuyến, bên trong hàng-ngũ đối-phương―vì Quảng-Nghĩa là nơi
có nhiều cơ-hội nhất để tìm-kiếm các đầu-mối này...
*
Những
sáng-kiến và nỗ-lực ấy của tôi, nhằm thắt chặt mối tương-quan và sự phối-hợp
hoạt-động giữa các cơ-quan nói trên, đã tạo nên không-khí và hoàn-cảnh
thuận-lợi hơn cho công-tác của các cấp Cảnh-Sát Quốc-Gia/Cảnh-Sát Đặc-Biệt trên
toàn Vùng/Quân-Khu I
từ đó trở đi.
Kỳ
sau: TRUNG-TƯỚNG NGÔ QUANG TRƯỞNG TRONG TRÁCH-VỤ
ĐẠI-BIỂU CHÍNH-PHỦ
(trích từ "Về
Vùng Chiến-Tuyến" 1996)
RépondreSupprimerGửi Hòa,
Hơn ai hết, với tính cách từng là tuỳ viên của tướng Ngô Quang Trưởng, bạn biết rõ về chuyện này.
Mời bạn cùng xem lại một giai đoạn quân sử.
C
PS: Đã qua hơn 7 bó rồi mà bạn đã chịu retired chưa? Bạn khỏe thật đấy, còn múa võ BĐ chứ?
Cuong P Tong
Anh Cường,
RépondreSupprimerThật sự có nhiều chuyện tôi cũng không biết hoặc biết rất ít vì tôi phải theo sát Tr/T Trưởng từ sáng sớm cho đến khuya cho đến khi tôi đưa ông đến cầu thang tại tư dinh cho bà vợ ông nên tôi cũng không có thì giờ để đọc hết hồ sơ công văn nên phần lớn do vị trung tá chánh văn phòng lo. Đôi lúc tôi lợi dụng thời gian ông dự buổi họp để xem lại bản đồ hành quân, đặc lệnh truyền tin, máy liên lạc hoặc chạy vội xuống Câu lạc Bộ húp vội tô bún nóng để còn kịp chịu đựng cả ngày hoặc đến 2, 3 giờ sáng. Người trung sĩ phụ trách câu lạc bộ theo lời dặn trước của tôi hễ thấy tôi tới câu lạc bộ thì không cần hỏi cứ bưng ra một tô bún và một cái bánh mì không, còn tiền bạc tôi trả trước rồi, và người tài xế của tôi phải trực tại văn phòng nếu trung tướng gọi thì lập tức xuống CLB gọi tôi ngay.
Thời giờ rất bận với công việc, bị động hầu như 24/24. Tay chân tai mắt phải nhạy và nhanh đi cùng với phán đoán suy luận. Ông ít nói chỉ để tôi ước đoán làm việc, nhưng khi ông ra lịnh thì tôi phải response trong vòng 5 phút. Hồi nãy Ông Đại Tá nói cái gì tôi phải nhớ nhắc lại khi ông hỏi. Đang bay trên trời ông hỏi đơn vị nào đưới đất tôi phải biết và có khi đáp xuống dù cấp đại đội đang đánh nhau. Đi đâu cũng chỉ có hai thầy trò. Tôi mang, tôi xách, tôi nghe, tôi ngóng, tôi và tôi… Thật khổ hơn bất cứ đơn vị nào mà tôi đạ từng phục vụ. Được cái là chưa bao giờ ông nặng lời và bảo tôi làm việc nhà cho ông và cũng chẳng có ông lớn nào đụng đến tôi.
Việc tập võ chẳng qua để duy trì sức khoẻ, tay chân linh hoạt và tự tin trước mọi tình huống. Tôi còn phải jogging để tránh bệnh tiểu đường và tim. Làm chậm sự lão hoá chứ cũng không thoát khỏi sinh lão bện tử. Lúc nầy đôi chân tôi cũng yếu không chạy được mổt lúc 10 miles nữa nhưng vừa chạy vừa đi thì còn rất khá, mấy cũng được. Anh nên đi bộ mỗi ngày để tăng cường sức khòe Cái thân không tồn tại thì mọi thứ đều vô nghĩa anh Cường ơi.
Tôi vẫn còn đi làm chỗ cũ vì tụi họ thấy tôi còn hữu dụng. Ừ thì tôi làm vậy. Cám ơn bài anh gởi làm tôi nhớ lại nhiều sự việc. Tôi mong có dịp gặp lại anh.
Chúc anh vui khoẻ,
Thân ái,
Hoà
From: lam.ha@newport.com
Date: 2013/9/30
Subject: BTL QUÂN-ÐOÀN I & QUÂN-KHU I
To: Cuong P Tong
Trong hồi ký It does not take a hero của Đại tướng H. Norman Schwarzkopf, nguyên Tư lệnh Bộ chỉ huy Trung Đông và tư lệnh quân đội đồng minh trong chiến dịch Bão Táp Sa Mạc 1991, từng là cựu binh tại chiến trường Việt Nam, ông nhớ lại giai đoạn khi mình chiến đấu tại Việt Nam: "...Trung tướng Trưởng là người chỉ huy chiến thuật kiệt xuất nhất mà tôi từng được biết..."
RépondreSupprimerGeorge W. Smith, nguyên cố vấn Sư đoàn 1 Bộ binh, trong bút ký The Siege at Hue viết: "General Truong was tough, disciplined, and dedicated to his military profession. Unlike many of his contemporaries who had climbed the ranks through political influence, nepotism, or cold, hard cash, he had earned his stars on the battlefield. He was viewed as a self-starter, without a hint of corruption or ego. He was regarded by the Americans as unquestionably the finest senior combat commander in the South Vietnamese army."; tạm dịch: "Tướng Trưởng là một người cứng rắn, kỷ luật và hết lòng với binh nghiệp. Không như một số đồng liêu của ông thăng quan tiến chức bằng quen biết hay lo lót, ông đeo sao trên vai bằng chiến công tại mặt trận. Ông là người cần mẫn, thanh liêm và không tự cao tự đại. Người Mỹ cho rằng ai cũng phải nhìn nhận ông là người chỉ huy chiến đấu tài giỏi nhất của quân đội Nam Việt Nam."
Ý của ông Bao Ta (nguyên văn): "Nếu đúng là ông tát tai một Bộ Trưởng thì quả tình ông long quyền cuả 1 lãnh chuá !!!" là lời nói vấp váp và vội vã, chỉ căn cứ theo dữ kiện chưa rõ nét... "Dư-luận cũng đồn là ông đã từng tát tai một viên Bộ-Trưởng hãnh-tiến tại phi-trường..." mà quên câu kết luận của ông Lê Xuân Nhuận: "Thế là tôi đã có một lãnh-tụ chống-Cộng khả-tín cho toàn Vùng Chiến-Tuyến sôi-sục này.
Thiết tưởng cũng nên có yêu cầu, nếu có vị nào thích "recomment", xin vui lòng suy xét kỹ vấn đề trước khi... hạ bút, tránh làm sự việc hay câu chuyện bị rối, vu vơ hoặc nát vụn ra một cách không cần thiết làm mất thì giờ của người khác.
Những bài viết về tướng Trưởng không ít, Dưới đây là những nét chính và rõ về Ông do người trong cuộc trình bày, mới quý bạn cùng tìm hiểu:
From: Cuong P Tong
To: "CATBUI2011@yahoogroupes.fr"
Cc: "Ha, Lam" , Nhuan Xuan Le , Bao Ta
Date: Mon, 30 Sep 2013 15:29:25 -0700
Subject: B? TL QUÂN-ÐOÀN I & QUÂN-KHU I