Ngày đẹp trời Truyện ngắn. Thái Bá Tân
Hôm
ấy là một ngày đẹp trời. Mặt trời đầu xuân ấm áp vừa nhô lên khỏi hàng
cây trước nhà. Ông lão mù và con chó ngồi sưởi nắng ngoài sân.
Ông
lão đã gần tám mươi. Con chó nằm cạnh sắp bước sang tuổi mười lăm.
Nghĩa là qui ra tuổi người, nó cũng già như chủ, đến mức đi đứng không
vững, nhìn không rõ, có thể nói gần như mù. Nó là con chó ta lai
bẹc-giê, to cao, màu vàng nhạt, ở cái tuổi đáng kính ấy vẫn giữ được
dáng vẻ của thời hoàng kim cách đây cả chục năm. Chỉ gầy đi đôi chút.
Tất nhiên chậm chạp hơn và hiền chứ không hung dữ như xưa. Suốt ngày nó ở
ngoài sân, thích thú tận hưởng cái ấm của mặt trời, lười biếng nằm bẹp
xuống nền xi măng, có khi duỗi cả tứ chi ở cái thế chẳng lấy gì làm đẹp
mắt. Từ lâu nó đã thôi không thèm sủa. Họa hoằn lắm, có kẻ gian, nếu đôi
mắt mờ nhìn thấy, nó chỉ gầm gừ hăm dọa. Hăm dọa thôi chứ chẳng gì
hơn. Qua rồi cái thời nó phải làm cái công việc trông coi nhà cửa như lũ
con cháu. Con cháu nó chắc cũng nhiều, dù bây giờ không biết ở đâu. Như
ông chủ, nó xứng đáng được hưởng những ngày còn lại của cuộc đời trong
thanh thản và hạnh phúc. Dường như nó đang hạnh phúc, cái hạnh phúc đơn
sơ theo kiểu chó...
Còn ông lão? Thì ông cũng hạnh phúc. Cũng
theo cách của riêng ông, tất nhiên. Ông vốn nông dân, suốt đời chân lấm
tay bùn, đến năm bảy mươi tuổi bị mù vì bệnh thiên đầu thống, được con
trai đưa ra thành phố, cơm bê nước rót, đi đâu có con chó này dắt, bây
giờ nó mù thì nhu cầu đi lại của ông cũng chẳng còn. Cách đây mấy năm,
do vợ khó dễ, anh con mua cho ông ngôi nhà nhỏ này ở ngoại thành, thuê
bà hàng xóm lo cơm nước, giặt dũ, còn mình thì mỗi tháng một lần đến
thăm, trừ những tháng quên. Thế thì hỏi ông còn cần gì thêm? Đúng là
chẳng cần gì. Ông vốn dễ tính. Tuy nhiên, nếu có được sự ấm áp gia đình
thay cho ánh nắng vốn không phải ngày nào cũng có, và tiếng líu lo của
những đứa cháu bụ bẫm chứ không phải tiếng gầm gừ của con chó, thì vẫn
hơn.
Vậy là cả hai, con người và con chó, đang hài lòng và cùng
sưởi nắng bên nhau, không bị ai quấy rầy. Lại vào một ngày nắng đẹp. Nhà
bên, cách mảnh vườn nhỏ trồng mấy cây khế còn thấp nhưng um tùm lá, là
ông hàng xóm đang lúi húi chữa xe máy. Ông ta, một người tóc húi cua, da
đen, thấp mập, khoảng năm mươi, nghe nói về hưu non, không hiểu do giảm
biên chế hay bị kỷ luật, hình như cũng vui vì luôn miệng huýt sáo, cả
những lúc bất ngờ dấn ga rồ máy nghe đến sợ.
- Cái giống chó nhà
mày ấy mà, Vện ạ, đúng là chẳng có chút tình nghĩa nào. - Ông lão lên
tiếng, đập đập tay lên đầu con chó, sợ nó ngủ quên không nghe. Ông luôn
gọi nó là Vện mặc dù hồi còn ở chung, vợ chồng con ông đặt cho cái tên
tây là Micky. - Nghĩ mà xem, mày con đàn cháu đống như thế mà đến lúc
già lại chẳng có đứa nào bên cạnh. May còn được tao thương cho ăn, không
thì chết, chết đói thật đấy.
Con Vện khẽ gừ một tiếng rồi đưa chiếc lưỡi màu đỏ nhạt liếm tay chủ.
-
Còn tao thì mày biết, tao đã kể bao nhiêu lần rồi. Tao chỉ có hai đứa
con trai. Một nuôi mẹ, một nuôi bố. Mày không thấy thằng Khánh ăn ở với
tao có hiếu à? Mấy năm trước, khi còn ở chung, tao được nó cho ở riêng
một mình một tầng nhé. Tầng bốn, tầng cao nhất, mày hiểu chưa? Nó chẳng
bắt làm gì, chẳng bao giờ quấy rầy. Chỉ đến giờ ăn thì gọi xuống. Hôm
nào có khách còn bê lên cho ăn một mình. Nó dặn mấy đứa con gặp ông phải
chào. Chỉ tội chúng hay quên. Con nít mà. Lại còn nhắc vợ phải ăn nói
nhẹ nhàng với tao nữa. Mày thấy tao sướng chưa? Ở quê ấy mà, khối người
về già bị con bỏ rơi đấy. Tao thì không. Tiếc là hai thằng con không
thỏa thuận được với nhau để tao và bà lão nhà tao sống chung một thời
gian. Mấy ngày thôi cũng được. Bà lão nhà tao ấy mà, ngu thì ngu thật,
nhưng hiền lành và biết điều. Chỉ tội mau nước mắt. Nói mày đừng cười,
bà ấy bảo nhớ tao đấy. Cứ như còn trẻ. Cứ như người thành phố không
bằng. Tao thì tao chẳng nhớ, nhưng thương. Tội nghiệp bà ấy, chừng ấy
tuổi mà còn phải thui thủi một mình. Chả là thằng kia không chịu cho lên
thành phố vì chê hay nhổ nước trầu bậy bạ. Mụ nhà quê nào chả mắc cái
thói xấu ấy. Nó chỉ gửi tiền về. Nghe nói cũng khá. Nhưng bà ấy ngu lắm
cơ, ăn uống chẳng dám, được đồng nào cứ tích góp cho vào cạp quần, khi
thành món kha khá thì vợ chồng nó về hỏi vay. Tức là lại cho chúng. Thế
mà đã năm năm nay vợ chồng tao chưa gặp nhau đấy. Chả đứa nào chịu đưa
đi. Chúng bận làm ăn. Đúng thôi. Già chết đến nơi rồi còn gặp gỡ làm gì.
Nhưng kể thỉnh thoảng được thấy nhau, nói với nhau đôi lời cũng hay.
Mày nghĩ sao, Vện? Giống người khác giống chó ở chỗ sống có đôi. Chứ như
chúng mày thì chỉ bầy đàn, để đến lúc già trơ khấc một mình. Khổ chưa?
May mà mày còn có tao. Rồi chết chắc chỉ mình tao đi chôn mày. Ấy là nói
nếu mày chết trước. Còn nếu tao chết trước, mày có theo người ta ra mộ
tao không? Công bằng mà nói, mày là con chó tốt, và có mày tao cũng đỡ
buồn hơn nhiều... Ờ mà sao mày chẳng nói gì cả? Vện, Vện, mày đâu rồi?
Con chó già không đáp vì nó đang bận. Ông lão đưa tay quờ quạng tìm nó.
- Đi ị hả? Nhớ ra tận góc vườn đấy nhá!
Không,
lúc ấy con Vện đứng cạnh chủ, chỉ ngoài tầm với một tí. Nó đang chăm
chú nhìn miếng mồi trước mặt. Đó là một miếng thịt khá to, nướng sém, dù
đã nguội nhưng cái mũi thính của nó vẫn ngửi thấy mùi thơm. Vốn khôn
ngoan, lại dày dạn kinh nghiệm của một con chó già, nó cảm thấy có gì
đấy bất thường trong miếng mồi này. Nó đang lưỡng lự. Tuy nhiên sự hấp
dẫn của miếng thịt, lại khi đang đói, cuối cùng đã thắng. Nó cúi xuống,
thè lưỡi liếm liếm, dè dặt liếc nhìn ông lão rồi ngoạm vào miệng, nuốt
chửng. Giống chó có thói xấu là ăn không nhai, chỉ nuốt.
Bỗng con
Vện khựng lại. Có cái gì đấy vương vướng trong miệng. Một sợi dây. Sợi
dây cước màu trắng mãi đến lúc này nó mới thấy. Không phải một đoạn mà
cả sợi dài. Đúng lúc nó định tìm cách nhả ra thì sợi dây bị kéo căng, và
nó thấy đau buốt trong cuống họng. Đau lắm. Như có cái gì sắc nhọn móc
bên trong. Nó há to mồm, cố khạc ra. Không được. Sợi dây bị kéo căng,
làm nó càng đau hơn. Vì đau, vì miếng thịt mắc ngay ở cuống họng, nó
không sủa được, chỉ rên ư ử và đi theo hướng sợi dây đang kéo, không
hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Tiếng ư ử của chó, cho dù vì vui hay buồn,
đều giống nhau.
- Mày làm sao thế, Vện? - ông lão mù hỏi. - Sướng
quá hóa rồ lại hát à? Nhưng mày hát gì mà nghe như khóc ấy. Không sao,
thích thì cứ hát. Đời đẹp mà. Hôm nay ngày cũng đẹp. Gớm, tháng trước
rét thế. May đêm ngủ có mày, chứ không tao cũng chết rét... Mà thôi,
đừng rên thế nữa. Lại đây, lại đây ngồi với tao nào. Vện! Vện!.. Mày đâu
rồi?
Lúc này con chó già đã bị kéo ra tới đường làng. Ở đó,
khuất sau bụi dâm bụt là một thằng đàn ông còn trẻ đội mũ cối, mặc quần
áo màu rêu bộ đội, chân đi dép nhựa, mặt quắt và đầy trứng cá. Hắn nhanh
nhẹn túm lấy cổ con Vện, úp vào mõm nó chiếc rọ đã chuẩn bị sẵn, trói
cả bốn chân lại rồi vứt vào chiếc giỏ sắt lớn sau yên chiếc xe đạp dựng
cạnh. Bình thường, dẫu già con Vện vẫn có thể quật ngã hai tên như
hắn, nhưng lúc này nó đang đau, không sủa, không cắn được, dẫy đạp mạnh
cũng không. Thằng kia biết nên hắn mới có thể làm mọi việc bình tĩnh và
trót lọt như vậy. Chưa nói đến kinh nghiệm, mà kinh nghiêm trong việc
này thì hắn có thừa, vì hắn là một thằng câu chó chuyên nghiệp. Vâng,
câu chứ không phải bắt trộm. Như người ta câu cá. Nhử cho chó ăn mồi,
chờ chiếc lưỡi câu lớn ba cạnh móc vào họng rồi kéo dây. Sợi dây cũng
bằng cước, mảnh thôi, chỉ nhỉnh hơn dây câu cá một chút, nhưng thử hỏi
khi đã mắc mồi thì có con chó nào, dù to khỏe đến đâu, còn dám chống cự
mà sợ đứt?
- Vện ơi, Vện! Mày đâu rồi? Có chuyện gì xẩy ra thế? -
Ông lão lại gọi, lần này to hơn và đầy lo lắng. - Vện! Vện! Mày đi đâu
đấy?
- Đi Nhật Tân rồi. - ông hàng xóm ngừng sửa xe, nói vọng sang.
- Nhật Tân là gì? Đi Nhật Tân là đi đâu?
- Là tới các quán thịt chó ở trên ấy chứ đi đâu nữa. Cụ lạc hậu quá.
- Nhưng sao con Vện lại đến đấy và đến thế nào được? - ông lão vẫn chưa hiểu.
- Không phải nó tự đến, mà bị bọn trộm bắt...
- Bắt trộm? Con Vện này mà chịu để người khác bắt trộm?
Ông
hàng xóm kể rõ thủ đoạn của bọn câu chó. Ông lão nghe xong chỉ khẽ kêu
một tiếng “trời” rồi ngồi im. Mãi lúc sau ông mới lên tiếng, giọng run
run;
- Sao bác biết, không ra giữ nó lại?
Ông kia suy nghĩ một chốc, đáp:
- Tôi bận chữa xe.
Rồi vô cớ, cho rú máy inh ỏi.
* Trên
đời có những người làm điều ác, những điều ác kinh khủng mà chính họ
nhận thức rất lờ mờ, thậm chí không coi là điều ác. Do vậy sự khinh
khủng càng tăng thêm gấp bội. Thằng câu chó này là một thí dụ. Hắn vốn
xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường. Nhà nghèo, chỉ học hết
lớp ba. Hắn chẳng có thói xấu nào. Không rượu chè, cờ bạc. Gây gỗ cũng
không, và chưa từng một lần có vấn đề với pháp luật. Hắn chăm chỉ làm
ruộng nuôi vợ con, không mẫu mực nhưng cũng chẳng đáng trách. Quan hệ
với bố mẹ, xóm giềng cũng bình thường. Tóm lại, hắn là người không đến
nỗi nào, trừ việc lúc rỗi đạp xe đi khắp vùng ăn trộm chó để bán cho các
cửa hàng ở Nhật Tân.
Hắn có biết việc này là xấu không? Có lẽ
có. Đã ăn trộm là xấu rồi. Nhưng hắn không nghĩ đó là tội ác. Trộm vặt
thôi mà. Nhất là trộm chó, cái giống gây bệnh dại mà cách đây không lâu ở
quê hắn còn bị cấm nuôi, dân quân thi nhau đi từng nhà đánh chết bằng
hết. Hắn chỉ có thể nghĩ đến thế, nên cứ tiếp tục “hành nghề”, hết con
này đến con khác, hết năm này đến năm khác. Còn về sự man rợ của việc
hắn ăn trộm chó bằng cách móc lưỡi câu ba mũi vào họng chúng mà kéo thì
quả chưa một lần hắn nghĩ tới. Đầu óc ngu dốt, tăm tối và thơ ngây một
cách đáng sợ của hắn đơn giản không cho rằng đó là điều man rợ. Hệt
những kẻ ăn thịt người ở các bộ tộc mông muội ngày xưa không chút lương
tâm cắn rứt khi xơi thịt đồng loại.
Câu chó và câu cá thì có khác
gì nhau? - Có thể hắn nghĩ vậy. Nhưng con cá bị câu, thả xuống nước có
thể sống. Còn con chó thì không thể gỡ lưỡi câu ra được, trừ phi sau khi
thui bị mố họng. Đấy là chưa nói tới việc không thể ví chó với cá. Gần
đây báo đưa tin ở Thụy Điển có anh hàng cá bị phạt tiền vì tội bán cá
còn sống, tức là tội hành hạ loài vật. Ở các nước phương tây ăn thịt chó
là vi phạm luật bảo vệ động vật. Còn đây, hắn thản nhiên hàng ngày móc
lưỡi câu vào họng những con chó tội nghiệp rồi kéo đi. Chưa có luật nào
trừng trị hắn tội ấy. Mọi người xung quanh dường như cũng không lên án
hắn. Vợ con hắn thản nhiên sống bằng đồng tiền moi họng chó ấy. Dân làng
thản nhiên nhìn hắn “đi làm”. Các chủ quán Nhật Tân thản nhiên mặc cả
giá những con chó với lưỡi câu ba ngạnh trong họng như mọi món hàng bình
thường. Thực khách thản nhiên ăn chúng một cách ngon lành. Ông hàng xóm
thản nhiên nhìn hắn bắt con Vện với lý do “bận chữa xe máy”. Anh con
trai ông lão mù thản nhiên nói: “Mất con này thì mua con khác, thiếu gì
mà bố phải khổ sở đến thế.” Còn chú công an khu vực trẻ măng khi được
thông báo vụ việc còn có ý ngạc nhiên sao người ta có thể làm phiền nhà
chức trách bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Chuyện một con chó bị câu
trộm. * Bạn đọc thân mến, nhưng tôi thì không sao thản
nhiên nổi khi viết câu chuyện này. Hy vọng các bạn cũng không thản nhiên
đọc nó. Một câu chuyện có thật, vừa xẩy ra ở cái huyện ngoại thành, là
nơi, theo cách riêng của mình, vợ chồng tôi đang sống thanh thản và hạnh
phúc như ông lão mù cùng con chó gần mù của ông. Hôm ấy đúng là ngày
đẹp trời, nhưng với tôi lại là một trong những ngày u ám nhất.
Cho
đến tận lúc này tôi vẫn có cảm giác như cổ họng mình đang vướng lưỡi
câu ba ngạnh kia. Một sự công phẫn thôi thúc muốn thét to mà không biết
thét vào ai, thét rằng trên đời vẫn tồn tại một sự dã man đến thế và
người ta vẫn có thể thản nhiên với nó đến thế. Cái ác đang tồn tại khắp
nơi dưới nhiều dạng, cả những dạng nhỏ nhặt và “hồn nhiên” nhất.
Chúng
ta, kể cả tôi, chúng ta vin đủ cớ để không nhìn thẳng vào chúng, và
quan trọng hơn cả là không làm gì để chống lại chúng. Bản thân thái độ
thụ động này cũng là một cái ác. Sự ngu dốt không nhận ra cái ác cũng là
cái ác. Tôi không bao giờ trộm chó, cả ăn thịt chúng cũng không, vì
hàng ngày tôi vuốt ve chúng, mỗi lần đi làm về chúng vẫy đuôi mừng tôi.
Nhưng không vì thế mà tôi thấy mình không phần nào có lỗi trong việc con
Vện bị giết một cách dã man và ông lão mù bị tước đi người bạn thân
thiết duy nhất...
Vậy là tôi đã làm hỏng truyện ngắn này của tôi,
bằng cách vô tình biến nó thành một bài tùy bút với những lời ủy mị
không hợp mốt. Là nhà văn, lại đang trong cơn hứng “truyện ma”, tôi có
thể hư cấu những chi tiết ly kỳ làm phần kết cho nó. Nhưng đây là chuyện
có thật về một vấn đề nghiêm túc và khẩn thiết, tôi không thể cho phép
mình được viết gì khác ngoài sự thật trần trụi và những ý nghĩ thật
trong đầu tôi. Khi đọc truyện này, mong các bạn hiểu theo hướng đó.
PS. Ông
lão mù mới chết tuần trước. Tôi hỏi ông con thì được báo là cụ bỗng
nhiên cảm thấy khó thở, không nói, không ăn mấy ngày rồi chết. Cũng đúng
vào hôm đẹp trời. Vợ chồng tôi và cả ông hàng xóm “bận chữa xe” tiễn cụ
tới tận nghĩa trang.
Chỉ tiếc không có con Vện.
Hà Nội, 8.10.2002. |
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire