Nhạc
sĩ TRẦN TRỊNH đã qua đời
1937
- 2012
Các ca, nhạc sĩ gần gũi với nhạc sĩ
Trần Trịnh, đến thăm ông vào những giờ phút cuối cùng, xác nhận tin
này.
“Tôi vào thăm nhạc sĩ Trần Trịnh tối
Chủ Nhật, lúc đó tôi hỏi ông, nếu ông nhận ra tôi là ai thì xin gật đầu. Nhạc sĩ
Trần Trịnh nhẹ gật đầu, tôi biết ông nhận ra tôi.”
Ca sĩ Phương Hồng Quế cho biết, cũng trong ngày Chủ Nhật,
nghệ sĩ Trần Quốc Bảo đưa ca sĩ Mai Lệ Huyền vào thăm nhạc sĩ Trần Trịnh. “Chúng
tôi vào thăm khi nhạc sĩ Trần Trịnh đang ngủ. Chúng tôi hỏi thăm người con trai
lớn của ông, rồi dự định nhẹ nhàng ra về để ông nghỉ ngơi. Nhưng ngay lúc chúng
tôi vừa bước ra cửa thì ông tỉnh dậy. Thấy chúng tôi, ông vội chồm dậy, như muốn
đứng thẳng lên để chào đón chúng tôi.”
Nhạc sĩ Trần Trịnh tên thật Trần Văn
Lượng, sinh năm 1937. Ông là tác giả của rất nhiều ca khúc nổi tiếng, như Lệ Ðá
(phổ nhạc bài thơ của thi sĩ Hà Huyền Chi), Tiếng Hát Nửa
Vời...
Ngoài ra, Trần Trịnh còn có nhiều
sáng tác chung với Nhật Ngân, qua bút hiệu chung là Trịnh Lâm Ngân, với các tác
phẩm tiêu biểu như Biệt Khúc, Cung Ðàn Muôn Ðiệu, Chuyện Hai Con Sâu Và Chiếc Lá
Chết, Biệt Khúc, Câu Chuyện Trong Tuồng...
Nhạc sĩ Trần Trịnh, tác giả bản nhạc
nổi tiếng “Lệ Ðá”, qua đời lúc 5:25 phút chiều ngày 10 Tháng Mười, 2012, tại
bệnh viện UCI, California, thọ 76 tuổi.
Tác giả: Trường Kỳ
Không
những là một nhạc sĩ sáng tác, Trần Trịnh còn là một trong những nhạc
sĩ có nhiêu gắn bó nhất với lãnh vực phòng trà và vũ trường của Sài Gòn
về đêm trước năm 75. Nhắc đến Trần Trịnh, không ai quên được nhạc phẩm
Lệ Đá (do Hà Huyền Chi viết lời) đã dính liền với cuộc đời sáng tác
của ông. Ngoài nhạc phẩm điển hình đó, Trần Trịnh còn là tác giả của
nhiều nhạc phẩm đặc sắc khác, trong số có nhiều bài cùng với hai người
bạn nghệ sĩ là Nhật Ngân và Lâm Đệ được ký dưới tên Trịnh Lâm Ngân
trong những thập niên 60 và 70.
Tuy
đã bước vào lớp tuổi 70, nhưng Trần Trịnh vẫn còn nhớ rành mạch rất
nhiều chi tiết khi tâm sự với người viết về quá trình hoạt động âm nhạc
lâu dài của ông cùng với cuộc sống tình cảm trong cuộc sống thăng trầm
của một người nghệ sĩ chịu một ảnh hưởng lớn của nền văn hoá Tây
Phương.
Với
một giọng kể chuyện say mê, Trần Trịnh cho biết âm nhạc đã quyến rũ
ông mãnh liệt khi theo học chương trình Pháp tại trường Taberd Sài Gòn
trong suốt 10 năm, từ năm 1945 cho đến khi ra trường vào năm 1955 với
mảnh bằng Bacc 2 (Tú Tài 2 Pháp).
Nhưng
niềm đam mê nơi ông đã gặp một trở ngại lớn là sự không đồng ý của bố
mẹ để chấp thuận cho ông theo ngành âm nhạc, ngoài những giờ học nhạc
trong chương trình của trường.
Mặc
dù là một nhân viên của tòa đại sứ Pháp theo tây học, nhưng thân phụ
ông vẫn tỏ ra không mấy có cảm tình với cuộc đời nghệ sĩ. Và mẹ ông,
một phụ nữ người Lào – vợ sau của thân phụ ông – cũng chẳng tỏ ra
khuyến khích cậu con trai út trong số 3 người con của mình.
Tuy
vậy, cậu học sinh tên thật là Trần Văn Lượng, sinh năm 1936 tại Hà Nội
vẫn luôn ấp ủ giấc mơ đến với âm nhạc một ngày nào đó. Trong những năm
học ở Taberd, Trần Trịnh đã rất khâm phục sư huynh Rémi mang họ Trịnh,
trong những giờ học nhạc do ngài phụ trách. Sư huynh Rémi đã trở thành
thần tượng của ông để ông ghép họ của mình với họ của sư huynh Rémi là
Trịnh thành nghệ danh Trần Trịnh ngay từ khi sáng tác nhạc phẩm đầu
tiên.
Thật
ra Trần Trịnh đã mon men đến với lãnh vực sáng tác từ khi mới 14 tuổi
nhờ có khả năng thiên phú cộng với một đầu óc nhận xét nhạy bén trong
khi theo học những giờ nhạc do sư huynh Rémi hướng dẫn.
Sáng
tác đầu tiên của ông là Cung Đàn Muôn Điệu, được viết vào năm 1950 là
năm ông được 14 tuổi. Nhưng mãi đến năm 17 tuổi mới được phổ biến bởi
nhà xuất bản An Phú. Ba năm sau, vào năm 1956, nhạc phẩm này lại đã
được nhà xuất bản Diên Hồng tái bản.
Sau
đó nhạc phẩm này còn được dùng làm nhạc chuyển mục trong một chương
trình tân nhạc cùng với bài Chuyến Xe Về Nam, do nhà xuất bản Tinh Hoa
ấn hành vào năm 55. Cũng trong năm1956, Trần Trịnh lại cho ra đời thêm
một nhạc phẩm khác là Viết Trên Đường Nở Hoa.
Sau
khi đậu bằng Bacc 2 vào năm 1955, Trần Trịnh được gia đình gửi lên vừa
học vừa làm tại Nha Kiến Trúc Đà Lạt. Qua năm 1957, ông thi hành nghĩa
vụ quân dịch khóa đầu tiên là khoá Ngô Đình Diệm tại Trung Tâm Huấn
Luyện Quang Trung. Đánh dấu cho dịp này, ông đã viết bài Đôi Mươi, do
Anh Ngọc trình bày lần đầu tiên.
Trần
Trịnh đã phục vụ 2 tháng ở liên đoàn A và 2 tháng ở liên đoàn B và sau
đó vào phục vụ trong ban văn nghệ Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung cho
đến khi về. Trong thời gian đó, ông đã phổ nhạc cho bài thơ Hai Sắc
Hoa Ti-Gôn.
Sau
khi được trở về nguyên quán vào năm 58, Trần Trịnh thực hiện giấc mơ
của mình khi ghi tên theo học với thần tượng âm nhạc của ông là sư huynh
Rémi, tiến sĩ âm nhạc ở Rome và cũng là tác giả nhạc hiệu của
Institution Taberd.
Khi
học tại trường, khi học tại cư xá của các sư huynh dòng La San tại
Thanh Đa (chi tiết này không đúng ), Trần Trịnh đã được huấn luyện về âm nhạc trong suốt 9 năm trời
– từ năm 58 đên năm 67 - nên đã có được một căn bản vững vàng về nhạc
pháp cũng như về nghệ thuật sử dụng piano.
Và
tuy đã thi hành xong nghĩa vụ quân dịch, nhưng với lòng mê thích âm
nhạc, Trần Trịnh vẫn tình nguyện tham gia vào những công tác văn nghệ
của Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung trong mục đích ủy lạo các binh sĩ.
Cũng với ban văn nghệ này, Trần Trịnh đã gặp Nhật Ngân 7 năm sau đó khi
nhạc sĩ này thi hành quân dịch ở đây.
Vào
những năm học nhạc cuối cùng với sư huynh Rémi, Trần Trịnh đã bắt đầu
đi tìm việc làm tại các phòng trà trong vai trò nhạc công sử dụng
piano. Sở dĩ ông chọn phòng trà là do ảnh hưởng từ khi còn nhỏ đã bị
tiêm nhiễm nhạc dancing và thuộc rất nhiều nhạc khiêu vũ trong thời
gian gia đình ông cư ngụ gần vũ trường Au Vieux Cambodge bên Khánh Hội.
Khởi
đầu cuộc đời một nhạc công, Trần Trịnh cộng tác với một phòng trà nhỏ
tên Lệ Liễu. Sau đó ông bước chân đến với phòng trà Bồng Lai. Và dần dần
được mời cộng tác với tât cả những phòng trà và vũ trường khác tại Sài
Gòn
Nhận
biết được khả năng âm nhạc của Trần Trịnh sau suốt một thời gian dài
cộng tác với ban văn nghệ, đại úy Quốc Hùng, trưởng ban văn nghệ Trung
Tâm Huấn Luyện Quang Trung đã vận động xin được cho ông một chương trình
ca nhạc trên đài truyền hình Việt Nam vào năm 67, sau khi sư huynh Rémi
qua đời.
Từ
đó Trần Trịnh trở thành nhạc trưởng của ban văn nghệ Đống Đa, cùng với
ban Vũ Thành và Tiếng Tơ Đồng là 3 ban văn nghệ truyền hình có giá trị
nhất vào giai đoạn đó. Riêng ban Đống Đa của Trần Trịnh đã qui tụ được
trên 50 nhạc sĩ và một ban hợp ca trên 100 thành viên.
Đến
năm 68, nhạc sĩ Trần Trịnh được một người bạn là một nhạc sĩ sử dụng
kèn giới thiệu với thi sĩ Hà Huyền Chi, lúc đó đang phục vụ ở phòng báo
chí cục Tâm Lý Chiên trong giai đoạn cắm trại 100% sau biến cố Mậu Thân.
Hai người nói chuyện với nhau suốt sáng. Và trong một lúc, Trần Trịnh
đã lục trong số những bản nhạc do ông sáng tác ra một bản nhạc, sau này
trở thành nổi tiếng là Lệ Đá do Hà Huyên Chi viết lời...
Được
biết Trần Trịnh cũng đã nhập ngũ từ năm 65 và phục vụ tại đài phát
thanh Quân Đội thuộc phòng Tâm Lý Chiến. Ông đã không gia nhập khóa sĩ
quan để xin được phục vụ tại đây với điều kiện được chơi nhạc tại phòng
trà và vũ trường vào buổi tối...
Trong
một lần tham gia công tác văn nghệ tại Bình Long vào năm 1964, Trần
Trịnh quen với Mai Lệ Huyền, lúc đó là thành viên trong ban văn nghệ của
tỉnh do nhạc sĩ Bắc Sơn làm trưởng ban.
Thời
kỳ này Mai Lệ Huyền theo thân phụ sống ở Bình Long vì gia đình chị sở
hữu một số đồn điền ở đây ngoài ngôi nhà ở Sài Gòn. Sau khi trở về, hai
người thư từ qua lại với nhau và đi dần đến những tình cảm đậm đà.
Trần
Trịnh sau đó đề nghị Mai Lệ Huyền về Sài Gòn sống để được gần gũi nhau
hơn. Mai Lê Huyền nhận lời. Và chỉ một thời gian ngắn sau tình yêu
giữa hai tâm hồn nghệ sĩ đã chuyển thành tình vợ chồng cũng trong năm
1964. Họ có với nhau một con gái tên Lê Trinh, sinh năm 1965, hiện là
một ca sĩ ở Sài Gòn.
Sau
khi thành vợ chồng, Trần Trịnh đã giới thiệu Mai Lệ Huyền đi hát ở tất
cả những phòng trà và vũ trường ông cộng tác, cũng khởi đầu với phòng
trà Lệ Liễu. Nhận thấy giọng hát của Mai Lệ Huyền thích hợp với thể
loại nhạc tươi vui nên sau đó ông đã cùng với nhạc sĩ Nhật Ngân sáng
tác một thể loại nhạc kích động để vợ mình trình bầy cùng với Hùng
Cường như Gặp Nhau Trên Phố, Vòng Hoa Yêu Thương, Hai Trái Tim Vàng,
vv...
Và
chính nhờ ở những nhạc phẩm Trần Trịnh vừa kể được ký dưới tên Trịnh
Lâm Ngân, cặp song ca kích động nhạc Hùng Cường-Mai Lệ Huyền đã gặt hái
được những thành công đáng kể để được mệnh danh là “Cặp Sóng Thần”, một
thời làm mưa làm gió trên các sân khấu đại nhạc hội ở Sài Gòn.
Sau
hơn 10 năm sống bên nhau, Mai Lệ Huyền đã từ giã chồng con ra đi vào
tháng 4 năm 75, trong khi ông không thể đi cùng để bỏ lại song thân đã
cao tuổi, cũng là hai người đã nuôi đứa cháu nội từ khi mới lọt lòng.
Hai người coi như xa nhau từ đấy.
Hai
năm sau khi rời khỏi Việt Nam, Mai Lệ Huyền viết thư về cho con gái,
đại ý khuyên Trần Trịnh bước thêm một bước nữa trong khi chị cũng đã đi
đến quyết định như vậy.
Vào
năm 1977, Trần Trịnh lập gia đình lần thứ hai. Người vợ sau của ông đã
cho ông 3 người con trai. Nhưng chả may người con đầu bị thiệt mạng
trong một lần đi tắm sông với bạn bè khi mới được 17 tuổi.
Người
con thứ nhì của vợ chồng nhạc sĩ Trần Trịnh năm nay 24 tuổi hiên đang
phục vụ trong binh chủng hải quân Hoa Kỳ, có khả năng sử dụng kèn
trumpet. Trong khi người con út năm nay 22 tuổi cũng rất thích nhạc
nhưng không có khuynh hướng đi theo con đường của bố.
Sau
biến cố tháng 4 năm 75, Trần Trịnh không còn mấy quan tâm đến công
việc sáng tác. Ông chỉ chú trọng đến việc cộng tác với hết đoàn hát này
đến đoàn cải lương hay gánh xiệc khác để mưu sinh.
Khởi
đầu, ông cộng tác với đoàn cải lương Cửu Long cùng với tay trống Phùng
Trọng và vài nhạc sĩ khác. Liên tiếp nhiều năm sau, ông đã đàn piano
cho rất nhiều đoàn khác trong những chuyến lưu diễn liên miên tại khắp
các tỉnh ở Việt Nam.
Mãi
đến năm 1982, khi các phòng trà được phép hoạt động trở lại, ông mới
quay về Sài Gòn làm nhạc trưởng tại phòng trà Đệ Nhất Khách Sạn là nơi
ông đã từng giữ vai trò then chốt về chương trình từ khi mới khai trương
vào đầu thập niên 70. Đây có thể coi như một ban nhạc có một thành
phần đông đảo nhất với 11 nhạc sĩ.
Liên
tục đóng đô tại phòng trà (sau là vũ trường) Đệ Nhất Khách Sạn suốt
gần 10 năm, Trần Trịnh sang cộng tác với vũ trường Maxim’s vào năm
1991.
Nhưng
sau hơn 3 năm, ông đã xin nghỉ khi bị tai nạn khi ông đang chạy trên
một chiếc xe gắn máy khiến ông bị thương nặng ở chân. Do tai nạn đó, đến
nay Trần Trịnh vẫn cần phải dùng gậy trong việc đi đứng.
Sau
khi tĩnh dưỡng 6 tháng, vợ chồng Trần Trịnh cùng 2 con lên đuờng sang
Mỹ theo diện ODP vào tháng 10 năm 1995 bằng sự bảo lãnh của người chị
ruột ông là vợ của cố giáo sư Nguyễn Đình Hòa, được biết đến như một phụ
nữ Việt Nam đầu tiên sinh con trên đất Mỹ vào năm 1952, từng được báo
chí Mỹ thời đó đề cập tới.
Nhưng
chỉ sau 3 tháng ở với gia đình người chị ở San Francisco, gia đình
Trần Trịnh quyết định dời xuống Orange County. Một mặt không muốn là
một gánh nặng cho vợ chồng người chị, lúc đó đã lớn tuổi cùng với tình
trạng sức khoẻ không được khả quan.
Mặt
khác, môi trường hoạt động âm nhạc của Trần Trịnh sẽ có cơ hội phát
triển hơn ở nơi được coi là thủ đô của ca nhạc Việt Nam hải ngoại.
Nhưng
thật sự hoạt động của ông chỉ duy trì được một tầm mức trung bình
trong thời gian đầu, khi mà ông còn kiếm được lợi nhuận nhờ làm hoà âm
cho một số trung tâm nhạc ở nam California.
Nhưng
chỉ một thời gian sau, khi tình trạng băng đĩa từ Việt Nam càng ngày
càng đổ qua ào ạt khiến nhiều trung tâm nhạc cũng như nghệ sĩ độc lập
phải chùn bước trước trước sự cạnh tranh đáng ngại này. Bởi vậy, khả
năng âm nhạc của ông cũng đã không còn được sử dụng.
Tài
năng ấy bây giờ chỉ nhắm vào việc hoạt động trong một ban nhạc có tên
là The Stars Band gồm một số nhạc sĩ lớn tuổi, hợp nhau lại để trình
diễn trong những sinh hoạt có tính cách cộng đồng.
Ngoài
Trần Trịnh, The Stars Band còn có các ca nhạc sĩ Quang Anh, Thanh
Hùng, Phạm Gia Cổn (cũng là một vị võ sư!), vv... Không kể trước đó còn
có nhạc sĩ Ngọc Bích cùng sự tham gia đặc biệt của nhạc sĩ Nguyễn
Hiền, mà nay cả hai đã vĩnh viễn ra đi.
Hiện
nay Trần Trịnh chỉ chú tâm vào việc nghiên cứu nhạc để viết cho ban
Stars Band trình diễn. Kết quả là nhạc phẩm mang tên Stars Band của ông
đã được một trung tâm nhạc của Mỹ thu thanh trên một CD và mới tung ra
thị trường vào tháng 11 năm 2006...
Gần
đây, một nhạc phẩm hoà tấu do ông là tác giả cũng đã được trung tâm
nhạc HillTop của Hoa Kỳ ở Hollywood thu vào CD đã được phát hành rộng
rãi khắp nơi. Đó là nhạc phẩm mang tựa đề Forget Me Not.
Cuộc
sống hiện nay của Trần Trịnh tương đối vất vả, nhất là vợ ông lại mang
một căn bệnh hiểm nghèo, tưởng đã không qua khỏi sau khi giải phẫu vào
tháng 6 năm 2006 vừa qua. Tuy vậy Trần Trịnh không tỏ ra bi quan,
ngoài việc lo âu những điều không may xẩy ra với ông và gia đình...
Tuy
không còn nhiều hứng thú trong việc sáng tác, nhưng gần đây Trần Trịnh
đã bất chợt tìm lại được nguồn rung cảm khi được thưởng thức lại bài
thơ ông từng học thời trung học là La Dernière Feuille của thi sĩ
Théophile Gauthier do người con nuôi ông tình cờ tìm thấy. Liền sau đó,
ông đã phổ thành ca khúc bài thơ bất hủ này...
Đối
với Trần Trịnh, La Dernière Feuille tức Chiếc Lá Cuối Cùng cũng chính
là nhạc phẩm cuối cùng trong cuộc đời sáng tác của ông. Nhưng dòng
nhạc của riêng ông cũng như của Trịnh Lâm Ngân vẫn sẽ mãi được coi là
một dòng nhạc đã có những đóng góp đáng kể cho nền tân nhạc Việt Nam.
Đó
là chưa kể ngón đàn dương cầm của ông khó có thể phai mờ trong tâm hồn
những khách quen thuộc trong thời kỳ vàng son của vũ truờng Sài Gòn
ngày nào...
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire