Kính gửi quý anh chị bài sưu tầm về chữ nghĩa của Lão Móc.
Caroline Thanh Hương
“Cô
Tư Hồng, tay cừ khôi trong những bà xung phong làm kỹ nghệ lấy Tây, vốn
là người có tài tháo vát. Một năm kia nghe tỉnh Quảng Bình mất mùa, cô
chở ba thuyền gạo vào định tâm sẽ bán lấy giá cao, bất đồ bị chính quyền
biết ý ra lệnh tịch thu. Cô liền tuyên bố là đem gạo vào với hảo ý phát
chẩn cho dân đói. Nhân đó được vua ban hàm tứ phẩm, ông cụ thân sinh
cũng được tặng phong. Ông Trần Bình đã mừng đôi câu đối:
MỪNG CÔ TƯ HỒNG
Bốn chữ sắc phong hàm cụ lớn
Ba thuyền tế độ của bà to!
“Hàm cụ” đối với “của bà”, thật xứng với hai người được ân thưởng.
Về hai câu này, nhiều sách đã chép câu
dưới là: “Nghìn năm danh tiếng của bà to.” Chúng tôi được bạn Dương Tấn
Tươi cho biết câu của ông Trần là đúng: “Ba thuyền tế độ…” vì
có sự kiện phát chẩn nói ở trên. Còn câu “Nghìn năm danh tiếng của bà
to” chúng tôi đọc thấy ở cuối bài Đường luật của Yên Đỗ như sau, cũng
tặng cô Tư Hồng:
Giàu sang bà lớn thực trời cho
Trời lại cho bà chữ tự do!
Áo mạng, con đà ngôi mệnh phụ,
Sắc rồng, cụ cũng mặt làng nho.
Tóc sương, bực lão đành không kém,
Má phấn đàn em dễ dám so!
Khắp cõi trời Nam đều biết tiếng,
Nghìn năm danh tiếng của bà to!
Và Yên Đỗ còn mừng thêm câu đối nữa:
“Có tàn, có tán, có hương án thờ vua, danh tiếng lãy lừng băm sáu tỉnh,
Cũng biển, cũng cờ, cũng sắc phong cho cụ, chị em hồ dễ mấy lăm người!”
Từ ngữ “Làm đĩ có tàn, có tán” có lẽ do ở câu đối này ra.”
(Lãng Nhân, Chơi chữ, trang 40).
*
Của bà to! Hai ông nhà Nho thâm thật! Nói
gì thì nói, trong con mắt của mọi người, cái danh tiếng của cô Tư Hồng
nhất định không phải là một danh tiếng hão!
*
Trên số báo Thông Luận số 100, xuất bản
tại Paris, có bài tham luận của nhà trí thức Vương Sử mang một cái tựa
nghe cũng rất ư trí thức: “Sự sụp đổ của Chủ nghĩa Cộng sản, sự trổi dậy
của Chủ nghĩa Quốc gia và Vấn đề Hoà hợp Hoà giải Dân tộc hôm nay”.
Trong bài viết này, nhà trí thức Vương Sử đã nhận định về chính quyền Việt Nam Cộng hòa và Quân lực Việt Nam Cọng Hoà như sau:
“… Chính nghĩa gì mà không được lòng
dân? Dân chủ gì mà cũng chơi trò độc diễn và cũng hay ho gì khi mà đánh
đâu thua đó và kết cục là bại trận thảm hại. Và khi thất bại thì đổ tội
tại Cộng sản cưỡng chiếm…”
(Bài đã dẫn, Thông Luận số 100, 1-97-Paris).
Nhà trí thức Vương Sử này cũng to mồm, mạnh miệng đấy chứ!
*
Cũng trên tờ Thông Luận số 100 này, còn
có một bài viết khác của đại chính trị gia Phạm Ngọc Lân. Ông Phạm Ngọc
Lân đã trích lời của tôn sư Nguyễn Gia Kiểng:
“Cô Tư Hồng, một gái giang hồ lấy
viên Thiếu Tá Quân trấn người Pháp tại Hà Nội và trở thàh một mệnh phụ
phu nhân kiểu mới… Trong guồng máy của Quốc gia Việt Nam thời Quốc
trưởng Bảo Đại, đại bộ phận guồng máy nhà nước gồm những người mà ta có
thể xem như những đứa cháu nội, cháu ngoại của cô Tư Hồng…”
Sau khi cẩn thận trích dẫn lời của tôn sư Nguyễn Gia Kiểng đã phát biểu mấy năm trước, ông Phạm Ngọc Lân long trọng nhận định: “Đến
chính quyền Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Văn Thiệu, họ quá tầm thuờng và đã
chọn con đường tiếp tục sự nghiệp của những đứa cháu nội, cháu ngoại của
cô Tư Hồng thay vì tiếp tục dựng nước và giữ nước từ ngàn năm trước của
ông cha…” (Phạm Ngọc Lân, Thông Luận số 100 – tháng 1-97).
*
Cửa hàng công tư hợp doanh Thông Luận của
trí thức Nguyễn Gia Kiểng trước đây có rao bán món hang Hòa hợp Hòa
giải nhập cảng từ Hà Nội. Kế đó lại rao bán nhà phản đảng cò mồi Bùi
Tín. Năm sau lại chưng món hàng Nguyễn Hộ.
-Kính thưa trí thức Nguyễn Gia Kiểng, các món hàng ấy có bán chạy không ạ?
-Ế ẩm lắm ông Móc ơi! Nói ông nghe, hồi
thời ông Tổng Linh, nhà nước có gửi ra ngoài món hàng Hòa hợp Hoà giải
mà trong nước mới bào chế. Tôi và nhóm Thông Luận của tôi phụ trách bán
món hàng ấy ở Paris. Khách hàng tới xem lật qua lật lại thấy chữ Made in Hanoi, họ bỏ đi ráo…
-Kính thưa trí thức, thế còn nhà phản đảng cò mồi Bùi Tín?
-Nói thật với ông Móc, món này được cái
mã ngoài sơn phết coi cũng tạm được. Kẹt một nỗi nhân viên cửa hàng
Thông Luận chúng tôi đánh bóng có hơi mạnh tay, món hàng tróc mất lớp
sơn đi nên có mấy khách hàng mua rồi họ đem trả lại, đành để mốc trong
kho…
-Kính thưa trí thức, thế còn món hàng Nguyễn Hộ?
-Mẹ! Cái lão già này chơi xỏ bọn tôi! Bọn
tôi bên Paris này họp tác với trí thức Nguyễn Bá Long bên Canada, xúm
vào côn kênh lão ấy, đội hẳn lên đầu, suy tôn làm minh chủ. Ai ngờ đâu
bọn tôi mới vừa quảng cáo xong là lão cứ ngồi ngay phía trên ị xuống rồi
tếch đi mất, bỏ chúng tôi giữa chợ đời!
*
-Kính thưa nhà cách mạng Phạm Ngọc Lân, trước năm 1975 Ngài sinh sống ở đâu ạ?
-Tôi ở Sàigòn ông Móc ạ. Sau 75 tôi hồi hương về bên… Tây, quê cha đất tổ của tôi.
-Thưa nhà cách mạng, chắc Ngài có quen cô Tư Hồng nên biết rõ cháu nội, cháu ngoại của cô Tư?
-Biết đếch đâu! Thấy thầy Kiểng nói tới cô Tư Hồng, thấy hay hay tôi cóp lại đăng báo cho nó có vẻ… cách mạng ấy mà!
-Trước năm1975, nhà cách mạng có phải đi lính tráng gì không?
-Không, tôi là Tây lai , quốc tịch Pháp.
Chuyện lính tráng chết choc đã có người khác. Nước Việt Nam Cộng Hoà là
nước mẹ, không phải quê cha của tôi, ông Móc ạ!
-Kính thưa nhà trí thức Vương Sử, ông lúc trưóc ở đâu mà biết Việt Nam Cộng Hoà không có chính nghĩa?
-Ở miền Nam chứ ở đâu! Tôi mở radio nghe đài Giải Phóng bảo miền Nam không có chính nghĩa. Nghe thế thì biết thế!
-Kính thưa trí thức Vương Sử, ông nói Quân lực Việt Nam Cộng Hoà đánh đâu thua đó, chắc ông trận mạc cũng nhiều?
-Cần gì phải ra trận mạc ông Móc. Ngồi
nhà tưởng tượng cũng được rồi. Còn mỗi tối nghe đài Hà Nội loan tin
chiến thắng. Mà hễ bên này thắng thì bên kia thua. Dễ biết quá mà.
*
Của bà to, mà to như thế nào thì cả cụ
Nguyễn Khuyến lẫn ông Trần Bình đều không chịu nói thẳng ra. Nhưng chắc
chắn là phải to nên mới có người làm thơ, làm câu đối. Cái chuyện mập mờ
của hai ông nhà nho làm cho không ít người thắc mắc, trong số đó có anh
Móc mang tật tò mò trời cho. To cỡ nào?
To cỡ nào thì không biết nhưng chắn chắn một điều là cái ấy không thể to bằng những cái mồm của các thầy Thông Luận.
-Ông Móc nói phải đấy!
-Thưa cô Tư Hồng, tại sao cô lại nói là tôi nói phải?
-Còn tại sao gì nữa. To như thế nào thì
tôi phải biết rõ hơn ai hết. Thế nhưng khi tôi thấy những cái mồm của
các thầy Thông Luận kia thì tôi biết ngay là những cái mồm ấy nó to hơn
của tôi!
-Thưa cô Tư Hồng, tại sao cô biết?
-Sao lại không! Những cái mồm mà phát ra
được các đại ngôn như mấy thầy Thông Luận thì những cái mồm ấy phải to
hơn, hoặc phải bằng với cái… cái… cái mà ông Nguyễn Khuyến nói ấy.
-Thưa cô Tư, thế chắc cô Tư biết ông trí thức Nguyễn Gia Kiểng chứ?
-Biết chứ! Ông ấy làm Thứ trưởng dưới thời của những người mà ông ấy gọi là cháu nội, cháu ngoại của tôi đấy ông Móc.
-Thưa cô Tư, sao trông cô có vẻ không được vui?
-Chà! Cái ông Móc này còn trẻ mà tinh mắt gớm! Phải, tôi buồn lắm ông Móc ạ!
-Sao thế, cô Tư?
-Nói ông Móc nghe, trước đây tôi được ông
Trần Bình làm câu đối ca tụng, lại có ông Tam nguyên Yên Đỗ làm thơ,
làm câu đối tặng cho tôi, tôi cứ tưởng là của tôi to nhất!
-Thưa cô Tư Hồng, cho đến bây giờ thì cô vẫn… to nhất!
-Ông Móc nói sai rồi. So sao được với mấy cái mồm của các thầy Thông Luận. Tôi buồn vì chỗ ấy đấy, ông Móc ạ!
*
Tội nghiệp cho cô Tư Hồng quá! Cô Tư có
mỗi cái to thì lại bị những cái mồm của các thầy Thông Luận ghé vào mà
tranh mất cái giải nhất.
Thế thì ông Nguyễn Khuyến ơi, ông học cho lắm, đỗ cho cao rồi ông cũng sai bét!
Nghìn nămdanh tiếng… của bà to!
Làm gì đến nghìn năm! Chưa được trăm năm thì miệng mồm Thông Luận đã ngang ngửa với… của cô Tư rồi!
LÃO MÓC
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire